Bởi vì bức tranh “Lốc Xoáy” đã được vào vòng chung kết nên toàn trường học, thậm chí trên các diễn đàn trực tuyến đều đang thảo luận sôi nổi về vấn đề này. Tất cả mọi người đều đang ca ngợi Hải Minh.
Bất cứ khi nào Hạ Chiếu Sinh đang đi trên đường hay mở điện thoại di động ra thì đều sẽ nhìn thấy các tin tức liên quan đến sự việc kia.
Nhưng mà, những vinh dự này đáng nhẽ đều là của anh ấy.
Hạ Chiếu Sinh nhìn thấy giá trị con người của Hải Minh tăng vùn vụt, danh tiếng cũng nước lên thì thuyền lên, dẫm đạp lên công sức, tâm huyết của anh ấy để công thành danh toại.
Còn người cha bị thương nặng của Hạ Chiếu Sinh thì vì tiết kiệm tiền nên chỉ có thể ở phòng bệnh đông người, ngay cả thuốc giảm đau cũng không muốn uống, mỗi ngày đều cố gắng chịu đựng đau đớn và khổ sở.
Do đó, cuối cùng, Hạ Chiếu Sinh đã quyết định sẽ tố cáo Hải Minh.
Anh ấy nghĩ rằng bản thân đã chân thành nói rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, cũng viết ra nguyên nhân hình thành cảm hứng sáng tác đặc biệt của mình và còn đăng tải các tác phẩm trước đây của bản thân để tiến hành đối chiếu phong cách vẽ…
Hạ Chiếu Sinh tin rằng chỉ cần bằng chứng đầy đủ như vậy thì anh ấy sẽ có thể lấy lại tác phẩm của mình và giành lại được vinh quang mà bản thân đáng được nhận.
Tuy nhiên, kết quả thực tế lại cho Hạ Chiếu Sinh một cái tát đau điếng.
Hải Minh không những không bị trừng phạt, tẩy chay mà trái lại, bản thân Hạ Chiếu Sinh lại bị hàng nghìn, hàng vạn người phỉ nhổ, bị đẩy vào tình cảnh chật vật như chuột chạy qua đường.
Nhưng danh tiếng bị ô uế chỉ là điều thứ yếu.
Chuyện khiến cho Hạ Chiếu Sinh không thể chấp nhận nổi và càng thêm suy sụp tinh thần là do có rất nhiều kẻ thích gây sự trên mạng đã tìm ra được thông tin về gia đình của anh ấy.
Bọn họ còn đào ra được địa chỉ bệnh viện, nơi cha của anh ấy đang điều trị.
Còn gây chuyện ầm ĩ và làm phiền đến cha anh ấy.
Vào lúc Hạ Chiếu Sinh còn chưa biết chuyện tác phẩm bị mất của mình đã bị giáo viên hướng dẫn Hải Minh ăn cắp thì Hải Minh đã từng tìm anh ấy và chủ động đề nghị cho anh ấy mượn một số tiền để trang trải chi phí khám chữa bệnh của cha anh ấy.
Khi đó, Hạ Chiếu Sinh thấy vô cùng biết ơn Hải Minh, coi ông ta như cha mẹ tái sinh đã vươn tay cứu giúp mình lúc khốn khó, là ân nhân cứu mạng của mình.
Và đến lúc này thì số tiền kia đã trở thành bằng chứng không thể chối cãi cho việc anh ấy là kẻ vô ơn bội nghĩa, xấu xa, thích phá hoại.
Hải Minh còn công khai lên tiếng rằng ông ta đồng ý tha thứ cho Hạ Chiếu Sinh, nói rằng bản thân ông ta biết được cậu sinh viên này thật ra là một đứa trẻ ngoan.
Ông ta còn nói rằng sở dĩ anh ấy đi lên con đường sai trái như này là bởi vì đã cùng đường rồi, không có tiền đưa cha đi khám chữa bệnh nên mới nảy sinh lòng tham, muốn lấy phần thưởng của cuộc thi.
Nể tình hai người từng là thầy trò nên Hải Minh cũng đã bày tỏ rằng bản thân ông ta đồng ý trích ra một nửa số tiền thưởng để giúp cha của Hạ Chiếu Sinh chữa bệnh, hy vọng có thể cứu được một đứa trẻ lầm đường lạc lối.
Sau khi bài viết của ông ta được đăng tải thì có rất nhiều người ca ngợi lòng tốt và tấm lòng coi trọng tình nghĩa của Hải Minh, cũng có thêm vô số người bạo lực mạng và chửi rủa Hạ Chiếu Sinh hơn trước.
Cố Chi Tang mở điện thoại di động ra và tìm tài khoản mạng xã hội lúc trước của Hạ Chiếu Sinh.
Sau khi ấn vào trang chủ của tài khoản thì những bài viết cuối cùng của anh ấy đều được đăng vào khoảng hơn nửa năm trước.
Trong đó, bài viết tố cáo Hải Minh của anh ấy vẫn chưa được xóa bỏ, bình luận ở bên dưới bài viết đó đã vượt qua hơn một triệu lượt.
Khi ấn vào bài viết kia thì những bình luận được like nhiều nhất trên đầu đều là những tin nhắn chửi bởi và nhục mạ Hạ Chiếu Sinh thậm tệ.
Kéo xuống một chút thì cô còn nhìn thấy có cư dân mạng đã công khai thông tin cá nhân của Hạ Chiếu Sinh và cả thông tin của cha anh ấy nữa.
[Hạ Chiếu Sinh này cũng dám bịa chuyện thật đấy. Anh ta mới là sinh viên 22 tuổi thôi. Tôi chưa bao giờ thấy có đứa trẻ xuất thân từ nông thôn nào giành được giải thưởng tầm cỡ thế giới cả… Nếu đúng thì anh ta phải là thiên tài tuyệt thế cỡ nào chứ? Đúng là không biết nên mắng chửi từ đâu nữa.
Không phải tôi coi thường những đứa trẻ đến từ nông thôn. Những người xuất thân từ nông thôn cũng có rất nhiều trẻ em tốt bụng và đơn thuần. Nhưng loại người hãm hại thầy giáo của mình, vong ơn bội nghĩa như vậy thì đáng đời bị dìm chết đuối trong đống nước bọt của người đời!]
[Muốn chữa bệnh cho cha mình cũng không phải là lý do khiến anh suy đồi đạo đức như vậy! Những sinh viên như anh thật sự không xứng đáng với câu nói “Mặt trời sáng rọi, sức sống sinh sôi không ngừng”! Về sau phải tránh xa loại người như này mới được, buồn nôn!]
[Cha của mày xứng đáng bị xe đâm chết.]
[Kêu gọi học viện mỹ thuật thành phố Phong đuổi học ngay sinh viên có phẩm hạnh xấu xa, đạo đức suy đồi này!]
[Muốn có tiền chữa bệnh cho cha thì có thể hãm hại giáo viên của mình sao? Bây giờ thì hay rồi, anh đã nổi tiếng rồi đấy, sẽ không có ai mua tranh của anh vẽ nữa đâu. Nếu cha của anh chết thì cũng là do anh làm hại đấy.]
[…]