Người chết thứ ba là giáo sư bậc một tại học viện mỹ thuật thành phố Phong. Người này không những là giáo viên hướng dẫn của sinh viên họ An mà còn là một nhân vật quan trọng trong vụ việc tố cáo sao chép kia.
Ông ta cũng là một giáo viên giảng dạy trong chuyên ngành mà Hạ Chiếu Sinh đang theo học. Bản thân Hạ Chiếu Sinh cũng từng giúp ông ta xử lý rất nhiều chuyện lặt vặt.
Trước khi Hạ Chiếu Sinh viết bài tố cáo kia thì lúc mới phát hiện ra bức tranh của mình bị ăn cắp, anh ấy đã từng thử liên lạc với vị giáo sư này.
Vị giáo sư này cũng khẳng định rằng, bức tranh “Lốc Xoáy” không phải là loại phong cách mà Hải Minh am hiểu, cũng tin tưởng lời tố cáo của anh ấy, đồng ý với Hạ Chiếu Sinh rằng sẽ đưa tất cả bằng chứng mà anh ấy có lên trên Liên Đoàn nghệ thuật quốc gia để yêu cầu điều tra và tìm kiếm sự giúp đỡ.
Nhưng sau khi bài viết tố cáo được đăng lên thì vị giáo sư này cũng đã soạn thảo một bài viết khác, nghiêm túc quát mắng Hạ Chiếu Sinh “không biết xấu hổ”, nói rằng ông ta chưa bao giờ nói những lời khẳng định kia.
Ông ta còn bày tỏ rằng bản thân tin tưởng vào nhân phẩm của Hải Minh, còn nói rằng Hạ Chiếu Sinh ở trong trường học vốn dĩ là một sinh viên “cô độc”, rất khó quản lý.
Cuối cùng, cả gia đình bốn người nhà ông ta đã chết thảm trên cây cầu vượt sông ở thành phố Phong.
Người chết thứ tư là một doanh nhân, trước khi Hạ Chiếu Sinh gặp chuyện thì ông ta đã đặt hàng 10 bức tranh ở chỗ anh ấy.
Khi vụ việc tố cáo xảy ra thì người này cũng không hề hủy đơn hàng, vẫn bảo Hạ Chiếu Sinh tiếp tục vẽ tranh theo đúng giao hẹn.
Tuy nhiên, vào nửa tháng sau, khi Hạ Chiếu Sinh cực khổ không ngừng nghỉ, vẽ ngày vẽ đêm để hoàn thành tất cả số tranh và giao hàng đến để nhận tiền thì người này lại đổi ý, muốn trả hàng.
Ông ta gọi bảo vệ ném Hạ Chiếu Sinh đang vô cùng tức giận ra khỏi công ty, còn nói rằng ông ta sẽ không bao giờ mua tranh của một người có nhân phẩm xấu xa, bị toàn bộ giới nghệ thuật xa lánh như anh ấy.
Người này còn nói rằng không để cho Hạ Chiếu Sinh bồi thường, trả lại tiền đặt cọc đã là hết lòng nhân từ rồi.
Cuối cùng, vị doanh nhân này vào mấy ngày trước đã nhảy xuống từ mái nhà của tòa nhà công ty ông ta, thân thể nát bét.
Cho đến tận bây giờ, tòa nhà kia đã trở thành một tòa nhà “hung”, không thể bán đi được.
Nghe xong tất cả mối quan hệ của những nạn nhân đã tử vong với Hạ Chiếu Sinh thì các thành viên trong tổ điều tra đều như được đổi mới lại Tam Quan: “Hạ Chiếu Sinh bị… tấn công hội đồng, đúng không?”
“Nếu chân tướng sự việc kia đúng là như vậy thì cậu nhóc này thật sự quá đáng thương rồi!”
Cố Chi Tang nãy giờ vẫn không nói gì, khi nghe lời này thì cũng ngẩng đầu lên, khẳng định lại suy đoán của mấy người bọn họ là chính xác.
Đúng là Hạ Chiếu Sinh đã bị đám người kia hùa nhau đùa giỡn.
Hay nói chính xác hơn thì tương lai rực rỡ, tài hoa và thành tích học tập của anh ấy đã bị coi như lợi ích và bị đám người kia phân chia với nhau.
Hải Minh nhận được công danh và lợi lộc vô tận; sinh viên họ An kia được vị trí trong danh sách đề cử học thạc sĩ; đám “thủy quân” được nhận tiền công; vị doanh nhân kia được hứa hẹn sẽ được gặp gỡ những họa sĩ nổi danh hơn; giáo sư bậc một kia sẽ có một sinh viên được đề cử học thạc sĩ và còn có thể duy trì quan hệ cá nhân tốt đẹp với một họa sĩ nổi tiếng là Hải Minh, v.v…
Thậm chí, việc Hạ Chiếu Sinh tìm kiếm công bằng cho bản thân cũng trở thành trò đùa, thú vui và vở kịch cho đám người kia.
Ngoài miệng thì bọn họ nói rằng sẽ giúp đỡ Hạ Chiếu Sinh, sẽ lên án Hải Minh cùng anh ấy và khi nhìn thấy cậu thanh niên trẻ tuổi vì tìm kiếm chân tướng mà liều mạng chiến đấu thì tất cả đều đồng lòng quay lưng lại, đâm sau lưng anh ấy.
Cho đến khi dồn hai cha con nhà họ Hạ vào chỗ chết.
Dưới góc nhìn của Cố Chi Tang thì đám người này có chết cũng chưa đền hết tội.
Bầu không khí trong phòng họp đột nhiên trầm lắng hẳn, trong lòng mỗi người đều nặng trĩu, có chút khó chịu.
“Chúng ta phải vực dậy tinh thần và tiếp tục điều tra kỹ hơn, tìm ra được chân tướng và trả lại công bằng cho Hạ Chiếu Sinh, giúp cậu ấy rửa sạch nỗi oan khuất mới là kết quả tốt nhất.”
Sau khi cổ vũ tất cả mọi người thì sĩ quan cảnh sát phụ trách lại vẽ một dấu chấm hỏi ở bên cạnh nạn nhân thứ năm và khoanh tròn lại:
“Bây giờ, điểm đáng ngờ duy nhất chính là người chết thứ năm. Đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa điều tra ra được đó là ai.”
Lúc này, Cố Chi Tang mới chậm rãi lên tiếng: “Chắc hẳn là hiệu trưởng của học viện mỹ thuật thành phố Phong.”
Các nhân viên cảnh sát: “?!!”
Nhân viên Linh Tổ: “?!!”