“Chỉ đạo Cố, làm sao cô biết được?! Có chắc chắn không?”
“Chắc chắn.” Cố Chi Tang ấn nhẹ giữa hai hàng lông mày: “Xem từ tướng mạo thì là vậy.”
Cô đã tính ra được tất cả các chi tiết về trận sóng gió tố cáo sao chép ở nửa năm trước, bao gồm các nhân vật có liên quan. Nhờ vậy, cô đã phát hiện ra, ngoại trừ bốn nạn nhân đã chết và bản thân Hải Minh thì còn có một người mà Hạ Chiếu Sinh ghi hận.
Đó là vị hiệu trưởng già cả của học viện mỹ thuật thành phố Phong.
Người này khá lớn tuổi, đã gần đến tuổi về hưu, cũng có địa vị nhất định trong giới mỹ thuật quốc gia. Và điều quan trọng nhất là vị hiệu trưởng này là giáo viên hồi trước của Hải Minh.
Chính ông ta là người đã tiến cử Hải Minh, giúp Hải Minh gia nhập vào đoàn chủ tịch của liên đoàn nghệ thuật quốc gia vào tháng 10 năm nay – tức là vào khoảng một tháng trước.
Vị hiệu trưởng này cũng là người thay mặt trường học sau khi vụ việc sao chép xảy ra đã sử dụng ngôn từ chính nghĩa để công khai phê phán Hạ Chiếu Sinh có đạo đức không phù hợp, lấy đó làm lý do để đuổi học anh ấy.
Lại bởi vì địa vị trong giới mỹ thuật quốc gia của vị hiệu trưởng này nên người trong nghề cũng ngầm hiểu với nhau rằng, danh tiếng của Hạ Chiếu Sinh trong giới mỹ thuật xem như đã hoàn toàn bị hủy hoại, bị toàn giới tẩy chay.
Tình cảnh của Hạ Chiếu Sinh sẽ chật vật như chuột chạy qua đường, tuyệt đối không còn khả năng xoay chuyển tình thế.
Vị hiệu trưởng này là thầy giáo của Hải Minh nên trong lòng ông ta cũng hiểu rõ phong cách hội họa và trình độ của Hải Minh vốn dĩ như thế nào, trong lòng cũng biết chân tướng sự việc thật sự.
Nhưng mà, dù vậy, ông ta vẫn vì lợi ích của chính mình và trường học mà lựa chọn giả mù.
Không những thế, ông ta còn đứng ra phê phán công khai, muốn hoàn toàn giẫm chết Hạ Chiếu Sinh.
Nếu Cố Chi Tang là Hạ Chiếu Sinh thì cô chắc chắn sẽ không thể không ghi hận lão già này.
Và sau khi cô tìm thấy ảnh của người này trên mạng thì cũng không còn cảm nhận được sức sống từ người này nữa.
Vị hiệu trưởng già kia đã chết rồi.
Sĩ quan cảnh sát phụ trách đã liên lạc với bên trường học để xác nhận lại và cuối cùng đã nhận được câu trả lời rằng vị hiệu trưởng già kia đã không đến trường trong gần nửa tháng nay.
Ông ta đã xin nghỉ dài hạn vì trong nhà có việc riêng.
Nghe nói vợ của vị hiệu trưởng này đã bị bệnh nặng, tình hình gần đây có vẻ không được ổn lắm.
Trước đó, ông ta cũng từng nói với con cái ở bên nước ngoài và các đồng nghiệp trong trường rằng, nếu bệnh tình của vợ ông ta chuyển biến xấu hơn thì sẽ dành thời gian để đưa bà ấy ra ngoài đi dạo chơi.
Trong mười ngày qua, vị hiệu trưởng già kia đã dẫn vợ mình đi du lịch một chuyến, thường xuyên đăng các loại ảnh chụp phong cảnh ở vòng bạn bè trên tài khoản mạng xã hội, có cả ảnh chụp bóng lưng của bọn họ.
Khi nhìn thấy những bức ảnh kia thì chỉ liếc mắt một cái, Cố Chi Tang đã nói luôn:
“Ảnh là thật nhưng người được chụp trong ảnh không phải là ông ta.”
Các thành viên trong tổ điều tra quay qua nhìn nhau.
Nửa giờ sau, đội điều tra của cảnh sát đã đến khu nhà ở của vị hiệu trưởng già này. Khi đến hành lang tòa nhà thì đội cảnh sát còn trò chuyện với hàng xóm ở khu này hai, ba câu.
Những người hàng xóm kia đều nói rằng hai vợ chồng vị hiệu trưởng già đã đi nghỉ phép, không trở về nhà hơn mười ngày rồi.
Khi đội điều tra cảnh sát lên đến tầng tương ứng của nhà vị hiệu trưởng già kia thì ngay lúc cửa thang máy vừa mới mở ra, Cố Chi Tang đã ngửi thấy một mùi tanh nhẹ, như một loại hải sản hoặc thịt sống đã bị thối rữa.
Cho dù mùi này đã bị che đậy bởi một trận pháp nên người bình thường sẽ không ngửi thấy được, nhưng Cố Chi Tang vẫn nhạy cảm nhận ra.
Lúc này, cô hơi gật đầu với người bên cạnh và những người còn lại cũng đều hiểu rõ tình hình, trong lòng bọn họ đột nhiên thấy căng thẳng hơn hẳn.
Vị hiệu trưởng già kia sống ở trong một tòa nhà dân cư cũ.
Cửa nhà ở khu này có hai lớp.
Bên ngoài là cửa sắt chống trộm, bên trong là cửa gỗ.
Cho dù cửa nhà của ông ta đang đóng chặt nhưng vẫn có âm khí cuồn cuộn rò rỉ ra bên ngoài, thi khí cũng không ngừng tràn ra từ khe cửa.
Khuôn mặt của Cố Chi Tang hơi trầm xuống, lẳng lặng lấy ra một số lá bùa.
Cô ném mấy lá bùa màu vàng ra ngoài, dù không có gió nhưng chúng cũng tự động bay về phía cửa sắt, dán chặt lên trên tạo thành một hình lục giác.
Những lá bùa này vừa lóe sáng một lúc thì lập tức ảm đạm luôn.
Cảnh tượng thần kỳ này khiến cho các nhân viên cảnh sát xung quanh đều mở to hai mắt nhìn trân trối, cảm giác như thế giới quan của bọn họ đã bị đả kích dữ dội.
Đây là một “trận pháp trấn tà” đã được giản lược.
Cố Chi Tang về cơ bản đã có thể xác định, trong căn nhà này có quỷ.
Vì đề phòng lúc mở cửa ra sẽ đánh rắn động cỏ, âm hồn sẽ nhân cơ hội chạy thoát từ khe cửa ra vào hoặc cửa sổ nên cô đã thiết lập trước một trận pháp bao trùm toàn bộ bên ngoài căn phòng, cắt đứt con đường chạy trốn của đối phương.
Sau khi thiết lập xong trận pháp thì đầu ngón tay của cô đã bắn ra một luồng “Khí” mạnh mẽ đập vào khóa cửa, phá vỡ cả hai ổ khóa của hai lớp cửa mà không phát ra một chút tiếng động nào.
Cố Chi Tang dùng chân đá văng cửa ra, âm sát khí nồng đậm bên trong căn phòng lập tức tràn ra ngoài, khuếch tán ra như sương mù vậy.
Thấy thế, vẻ mặt của Cố Chi Tang càng lạnh lùng hơn, bắt đầu niệm châm ngôn của Đạo Gia, trực tiếp phá vỡ thủ thuật che mắt được bố trí trong phòng.