Ở một biệt thự cao cấp tại thành phố Phong.
Một người đàn ông trung niên hói đầu đang nhắm nghiền hai mắt và nằm trên giường.
Dường như ông ta đang bị ác mộng quấn thân, khuôn mặt hiền lành thường thấy trên ảnh chụp và tivi cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc này, ông ta đang đổ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo, miệng liên tục thì thào:
“Đừng giết tôi… Tôi, tôi sai rồi, Chiếu Sinh!”
“Tôi thừa nhận, là tôi đã ăn trộm tranh của anh… Tôi là súc sinh! Tôi không bằng cả heo chó… A!!”
Sau khi hét lớn một tiếng thì người đàn ông kia đã dựng thẳng người dậy, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Con ngươi trong mắt của ông ta co rụt lại, toàn thân run lẩy bẩy, ngã xuống giường.
Sau khi thở hổn hển vài lần thì người đàn ông kia mới dần dần bình tĩnh lại, hơi thả lỏng toàn thân.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng ông ta không chú ý đến, chiếc điện thoại di động đang đặt ở trên đầu giường dù không có tin nhắn đến hay thông báo gì nhưng màn hình lại đột nhiên lóe sáng, mặt sau của ốp điện thoại cũng từ từ kết một tầng sương mỏng.
m khí không thể nhìn thấy bằng mắt thường đã bắt đầu tràn ra từ chiếc điện thoại kia, khuếch tán nhanh chóng trong không khí khiến cho nhiệt độ trong phòng cũng dần dần lạnh lẽo hơn.
m khí vô hình đã tụ lại và hình thành một trận pháp, khiến cho căn phòng vốn dĩ đã kéo kín rèm, che chắn ánh sáng không thể chiếu vào phòng thì bây giờ lại càng thêm tối tăm và bí bách hơn.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng đóng chặt bị ai đó gõ vang, khiến cho người đàn ông có thần kinh căng chặt bên trong run bắn lên, vẻ mặt lộ rõ sự hung ác nhìn về phía cửa phòng.
“Ai?!”
“A Minh à, con không sao chứ? Con ở bên trong làm sao vậy?”
Giọng nói vang lên bên ngoài là âm thanh trầm khàn của một ông cụ.
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc của cha mình thì Hải Minh đang ngồi trên giường đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, mất kiên nhẫn nói:
“Con không phải đã nói rằng nếu không có việc gì thì đừng gõ cửa phòng rồi sao? Con chỉ mơ thấy ác mộng mà thôi, không có việc gì đâu.”
Ông cụ ở bên ngoài cửa phòng lại lắp bắp gọi hai tiếng, muốn gọi con trai ra ngoài ăn cơm.
Khi bị con trai bên trong quát tháo mấy câu thì ông cụ mới thở dài rồi xoay người rời đi, ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách.
Để nói về những thay đổi của gia đình ông cụ trong khoảng thời gian này thì có thể được coi như nghiêng trời lệch đất.
Đầu tiên, con trai Hải Minh của ông cụ đã giành được giải thưởng lớn tầm cỡ quốc tế, được rất nhiều công ty truyền thông đăng tải tin tức, được người người nhà nhà khen ngợi trên mạng.
Những thân thích bắc tám cây cầu cũng không đến đều gọi điện thoại đến chúc mừng, ca ngợi rối rít và còn nói rằng con trai của ông cụ đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng rồi.
Và điều thay đổi rõ ràng nhất chính là sau khi nổi tiếng được khoảng hai, ba tháng, căn hộ ba phòng ngủ của gia đình ông cụ đã được đổi thành một biệt thự bốn tầng.
Nhà của bọn họ còn tổ chức tiệc mừng linh đình, khiến cho nhiều bạn bè và thân thích đều cực kỳ ngưỡng mộ và nịnh bợ bọn họ.
Tất cả đã khiến cho cha Hải cực kỳ thể diện.
Dưới vỏ bọc rực rỡ lấp lánh đó, cha Hải dần dần nhận ra con trai nhà mình cũng thay đổi, càng ngày càng trở nên lải nhải và kỳ lạ.
Con trai nhà ông ấy thường xuyên nhốt mình trong phòng, miệng cứ lẩm bẩm cái gì mà “lời tiên đoán”, “báo thù”, v.v…
Trong một lần ông cụ đẩy cửa phòng bước vào, muốn dọn dẹp phòng cho con trai nhà mình thì khi vừa vào trong đã bị đứa con trai với đôi mắt đỏ au ném đồ thẳng vào trán.
Sau này, con trai của ông ấy đã giải thích rằng:
“Trong khoảng thời gian gần đây, con hay thường xuyên mơ thấy ác mộng, có đôi khi còn không phân biệt được đâu là mơ, đâu là hiện thực. Vì vậy, cha đột nhiên vào phòng con như thế sẽ rất dễ bị con làm tổn thương! Về sau, cha đừng tùy tiện bước vào phòng con như vậy nữa!”
Nghe xong lời giải thích của Hải Minh thì cha Hải không những không vui vẻ chấp nhận mà trái lại còn cảm thấy lo lắng hơn.
Ai lại không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là hiện thực chứ?
Nhưng mà, chỉ cần ông cụ khuyên thêm hai hai câu thì đứa con trai sẽ tỏ vẻ phiền chán, chỉ nói rằng ông cụ đừng quấy rầy mình nữa, còn nói rằng việc nằm mơ này có thể truyền cảm hứng để con trai ông ấy vẽ tranh tốt hơn.
Nghe thấy tiếng động vừa rồi trong phòng thì có vẻ như con trai của ông ấy lại mơ thấy “ác mộng” …
Lúc này, trong phòng.
Sau khi trả lời có lệ với cha mình thì Hải Minh đã vươn tay lau mồ hôi trên trán, sắc mặt âm u, cầm lấy tờ giấy nhăn nhúm và cây bút đặt ở đầu giường, bắt đầu viết lại nội dung mà bản thân vừa nhìn thấy ở trong mơ.
“Hôm nay, không thể mở cửa, mở cửa sẽ chết.”