Trong khi đôi mắt nổi đầy tơ máu của Hải Minh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại di động và không ngừng tải lại trang web đang xem thì ông ta loáng thoáng nghe thấy một tiếng động vang lên từ bên ngoài.
Có người đến.
Cha Hải: “Ôi, Tiểu X đã đến rồi à. Nhanh ngồi xuống đi, để bác rót cho cháu một cốc nước. Thật là ngại quá, bác quên khuấy mất chuyện hôm nay cháu sẽ đến chơi!”
“Không sao đâu bác. Cháu chỉ là nghe nói anh họ đã giành được giải thưởng lớn nên tiện đường đến chúc mừng một chút thôi, cũng thuận tiện đến hỏi thăm sức khỏe của bác. Anh họ đâu rồi?”
Cha Hải: “Nó đang ngủ trưa ở trong phòng. Để bác đi gọi nó cho cháu.”
“…”
Cho dù thế nào thì Hải Minh cũng không ngờ được rằng, thật sự lại có người họ hàng phương xa đến chơi, hơn nữa còn đến nhanh như vậy!
Chẳng lẽ quỷ hồn của Hạ Chiếu Sinh đã tới rồi?!
Ông ta lập tức cảm thấy hoảng sợ, luống cuống tay chân.
Cha Hải gõ cửa phòng ngủ: “A Minh à, nhanh đi ra ngoài đi. Con trai của chú hai đến chơi này!”
Làm sao bây giờ? Chỉ cần đóng chặt cửa phòng và không đi ra ngoài là được sao?
Nếu đối phương đã là quỷ hồn ngụy trang thì có thể nào sẽ trực tiếp phá cửa xông vào hay không? Ông ta có thật sự an toàn nếu luôn ở trong phòng không?!
Hải Minh không dám khẳng định nên đã quyết định sẽ gọi điện thoại cho bạn bè của mình, bảo mọi người đến nhà ngày và sau đó sẽ gọi điện thoại để báo cảnh sát.
Nhưng khi mở điện thoại ra thì ông ta đột nhiên phát hiện điện thoại của mình không có sóng tín hiệu, một vạch cũng không có!
Bất kể là nhắn tin bằng sóng viễn thông hay là thông qua mạng internet thì đều không thể gửi đi được. Ông ta không thể liên lạc với bất cứ ai cả.
Lúc này, Hải Minh mới đột nhiên nhận ra, nhiệt độ trong phòng sao lại lạnh đến vậy, hơn nữa, trong phòng còn cực kỳ tối tăm, như thể bây giờ đang là buổi tối và mặt trời đã lặn rồi vậy.
Ông ta lại định cầm điện thoại di động lên thì phát hiện ra tay mình toàn là nước lạnh. Điều này hiển nhiên không hề bình thường chút nào!
Cảm giác đau đớn ở phần xương sống đã biến mất, ngay cả bản thân Hải Minh cũng không thể xác định rõ được cảm giác đau đớn vừa nãy là có thật hay chỉ là ảo giác.
Bây giờ, ông ta đã hoàn toàn luống cuống.
Bởi vì, Hải Minh phát hiện ra, vào lúc này, ông ta không có cách nào chứng minh rốt cuộc bản thân đang ở trong giấc mơ hay là ở ngoài hiện thực.
Người đang gõ cửa kia rốt cuộc là cha của ông ta hay là quỷ hồn Hạ Chiếu Sinh, hay là đang ở trong giấc mơ tiên đoán…
Hải Minh đã hoàn toàn chìm trong khủng hoảng và mờ mịt.
Khi ông ta cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trong phòng và cảm giác châm chích đằng sau lưng như đang bị thứ gì nhìn chằm chằm thì tâm lý của ông ta đã cực kỳ rối loạn, rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ.
Ngoài cửa phòng ngủ vẫn còn vang lên tiếng gõ cửa “rầm rầm” khiến trái tim của Hải Minh đập nhanh điên cuồng.
Lúc này, màn hình của chiếc điện thoại trên tay Hải Minh chợt lóe sáng. Ông ta cúi đầu liếc nhìn và bị hình ảnh trên màn hình làm cho hoảng sợ đến mức con ngươi chấn động, hét lên một tiếng chói tai và hất điện thoại ra ngoài.
Trên màn hình là một khuôn mặt trẻ tuổi, sắc mặt tím tái, xanh xao, hai mắt nổi đầy tơ máu đang hung ác nhìn chằm chằm vào Hải Minh ở đầu bên kia.
Là Hạ Chiếu Sinh!
Màn hình điện thoại đã nứt vỡ vì bị ném xuống đất.
Hải Minh té ngã, nhìn điện thoại rơi trên đất và tinh thần bắt đầu hỗn loạn.
Bản thân ông ta thật sự đã “tỉnh dậy” rồi sao?
Chẳng lẽ ông ta nghĩ rằng bản thân đã “tỉnh táo” nhưng trên thực tế thì vẫn còn đang bị bóng đè?
Hải Minh dùng móng tay để véo bàn tay của mình, nhưng lại bởi vì bàn tay đã bị lớp nước lạnh băng ở ngoài vỏ điện thoại khiến cho đông cứng, dù có véo thế nào cũng không có cảm giác rõ ràng gì.
Nhưng bây giờ, trong đầu óc rối loạn của Hải Minh thì ông ta cho rằng bản thân vẫn còn ở trong mơ.
Bên ngoài cửa là quỷ hồn.
Là Hạ Chiếu Sinh ngụy trang thành.
Chỉ cần xua đuổi quỷ hồn kia thì bản thân ông ta có thể “tỉnh dậy”.
Hai chân của Hải Minh mềm nhũn, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, siết chặt con dao và tiến lại gần cửa phòng. Ông ta cố gắng xây dựng tâm lý cho bản thân, tự cổ vũ rằng chỉ cần mở cửa ra và xua đuổi quỷ hồn kia là được.
Lúc này, một tiếng “cạch” vang lên, khóa cửa phòng ngủ đã chuyển động.
Cha Hải ở bên ngoài thấy con trai mãi không trả lời nên cũng hơi luống cuống. Ông ấy tưởng rằng con trai ở trong phòng đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng tìm chìa khóa sơ cua, định mở cửa ra để xem thử.
Nhưng hành động này của ông ấy đã như một cây rơm đè bẹp nỗi sợ hãi và căng thẳng tột độ trong lòng Hải Minh.
Ông ta căn bản không ngờ đến chuyện cửa phòng sẽ bị mở ra từ bên ngoài.
Dưới sự khủng hoảng và rối loạn kịch liệt, cùng với “mối đe dọa tử vong” gần kề đã khiến cho Hải Minh gào lớn một tiếng và vung con dao trong tay lên, coi người cha đang mở cửa là “quỷ hồn” trong cơn ác mộng và đâm thẳng lưỡi dao về phía ông cụ.
“Đi chết đi! Hạ Chiếu Sinh, mày chết đi!”