Cha Hải dù thế nào cũng không ngờ được rằng, bản thân vừa mới mở cửa phòng ngủ của con trai thì nghênh đón ông ấy là một trận đâm chém loạn xạ. Cổ của ông cụ bị chém vài dao, máu tươi bắn tung tóe.
Người họ hàng trẻ tuổi bị dọa sợ đến mức bàng hoàng cả mặt, tinh thần choáng váng.
“Hải, anh Hải Minh? Anh, anh làm gì…”
Người kia còn chưa dứt lời thì Hải Minh với đôi mắt đỏ bừng, cả mặt bắn đầy máu, tinh thần điên cuồng đã chuyển mục tiêu sang anh ta. Hải Minh lại cầm dao lên, xông đến đâm người họ hàng kia.
Hai người vật lộn một trận khiến trong phòng hỗn loạn, máu tươi tung tóe khắp nơi.
Hai thi thể nằm trên mặt đất, biểu cảm của bọn họ đều dừng lại ở nghi hoặc, khó hiểu và đau đớn.
Hải Minh ngồi bệt trên đất, toàn thân bị bắn đầy máu, ông ta cười “ha hả” hai tiếng: “Đã chết…”
“Nếu cứ quấn lấy tao, mặc kệ là người hay quỷ… đều chết hết đi!”
Ông ta lẳng lặng ngồi một lúc, sau khi tinh thần suy sụp đã bình tĩnh hơn thì mới dần dần nhận ra rằng toàn bộ căn nhà đều im phăng phắc, cực kỳ quỷ dị.
Theo lý thuyết, ông ta đã giết chết Hạ Chiếu Sinh ở trong “giấc mơ” rồi thì đáng nhẽ bây giờ nên “tỉnh dậy” mới đúng.
Nhưng đã vài phút trôi qua mà “giấc mơ” không có gì thay đổi cả.
Mùi máu trong phòng khách xộc thẳng vào mũi, thi thể của cha ông ta vẫn nằm trên mặt đất cùng với một thi thể đang mở mắt trợn trừng kia, dường như cả hai xác chết đó đều đang nhìn chăm chú vào ông ta.
Và trên người Hải Minh cũng có những vết thương khi đang vật lộn với người trẻ tuổi lúc nãy. Bây giờ cảm giác đau đớn đang càng ngày càng rõ hơn, kích thích hệ thần kinh của ông ta.
Vốn dĩ Hải Minh còn rất chắc chắn bản thân đang “nằm mơ” nhưng bây giờ trong lòng ông ta lại nảy sinh một dự cảm không tốt lắm.
Đúng lúc này, cửa chính ở tầng một lại bị gõ vang.
“Hải Minh, mở cửa. Chúng tôi là nhân viên trực thuộc đại đội cảnh sát tại thành phố Phong, đến tìm hiểu một số vấn đề từ anh…”
Hoàn toàn không thể phân biệt nổi bản thân rốt cuộc đang ở trong mơ hay ở ngoài hiện thực nên Hải Minh cũng không thể phân biệt được ngoài cửa là người hay là quỷ.
Do đó, tinh thần của ông ta đã suy sụp ngay lập tức.
Ông ta không dám nhìn tình trạng thảm thiết trên mặt đất, cũng không thể chấp nhận được sự thật bản thân hình như đã tự tay giết chết cha ruột.
Cho nên, bây giờ nhất định ông ta đang ở trong mơ.
“Tỉnh dậy, nhanh tỉnh dậy!” Hải Minh tát mạnh vào mặt mình hai cái: “Đây là mơ… Đây là mơ thôi!”
Ông ta lảo đảo đứng dậy, chạy đến cửa sổ phòng khách.
Bên ngoài cửa chính, các nhân viên cảnh sát đang định gõ cửa tiếp thì Cố Chi Tang ở đằng sau đã nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí nên hơi nhíu mày:
“Đừng gõ nữa, tránh ra một chút, để tôi.”
Cô hơi vận sức một chút rồi nhấc chân lên, đạp “rầm” vào cánh cửa chính, lập tức phá vỡ cánh cửa phòng trộm bên ngoài biệt thự.
Khi tất cả mọi người bên ngoài xông lên trên phòng khách thì đập ngay vào mắt bọn họ là cảnh tượng máu me đầy đất và bóng lưng của Hải Minh đang vừa lẩm bẩm “Đây là mơ” vừa lật người qua cửa sổ phòng khách và nhảy xuống dưới.
Trong khi các nhân viên cảnh sát lao đến chỗ hai người đang nằm trên mặt đất để cố gắng cứu giúp và một số người khác đang đi xuống tầng dưới để tìm Hải Minh thì Cố Chi Tang lại mím môi đi vào phòng ngủ đang mở rộng cửa kia, nhặt chiếc điện thoại bên trong lên.
Màn hình điện thoại đã nứt vỡ vẫn còn sáng, bên trên lưu lại âm khí dày đặc.
Nhân viên Linh Tổ đi đến trước mặt cô: “Chỉ đạo Cố, hai người ở bên ngoài đều đã chết rồi.”
“Hạ Chiếu Sinh kia…?”
“Chạy rồi.” Cố Chi Tang nhíu mày nói: “Nó cực kỳ thông minh, đã học được suy một ra ba rồi.”
Bởi vì khi còn sống đã bị Hải Minh trêu đùa đến tận lúc chết nên sau khi biến thành Lệ Quỷ thì Hạ Chiếu Sinh cũng cực kỳ không cam tâm.
Anh ấy khác với những con Lệ Quỷ có oán khí ngút trời bình thường, thậm chí có thể nói là khá kiên nhẫn và cực kỳ bình tĩnh, bày ra một bàn cờ tỉ mỉ để “chiêu đãi” những kẻ thù của mình.
Anh ấy đã lựa chọn cách thức tương tự, sử dụng thủ thuật che mặt và quỷ thuật để đùa giỡn Hải Minh.
Nghe vậy, các nhân viên cảnh sát lập tức than thở: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ đây?”
Cố Chi Tang trầm ngâm một lát rồi nói: “Trước hết hãy kiểm tra xem Hải Minh đã chết chưa rồi điều tra lại vụ án sao chép năm xưa. Còn về phần Hạ Chiếu Sinh…”
Từ các chi tiết và dấu vết để lại thì cô cho rằng nguyên nhân hình thành nên một quỷ hồn có thể di chuyển thông qua mạng internet này chắc chắn không chỉ đơn giản như bề ngoài, chỉ vì để báo thù như vậy.
Giống như cô gái họ Tiếu ở thôn Thiên Vân, đằng sau chuyện này hình như cũng bị bao phủ bởi một lớp sương mù, bị một bàn tay vô hình thúc đẩy.