“Tà ác” ở đây cũng không phải ám chỉ đến những kẻ phạm tội mà là nói đến những thói hư tật xấu được khắc vào gen của con người.
Là đủ loại dục vọng thấp kém và bỉ ổi được kích thích và bành trướng trong thâm tâm con người.
Những nhóm chat trên mạng mà Linh Tổ đang điều tra cũng tương tự như vậy.
Những hội nhóm kia kích động lứa tuổi thanh thiếu niên và những người già cả “tự sát” nhằm mục đích cướp đoạt linh hồn của bọn họ.
Tất cả những cơn sốt như “Chú Đào Hoa”, “Chú Đổi Vận”, “hội nhóm lừa đảo”, “diễn đàn bồi dưỡng ngôi sao trực tuyến”, v.v… đều là công cụ để khuếch đại dục vọng của con người, khiến cho bọn họ biến thành các loại sâu mọt không còn lý trí, không có khả năng suy nghĩ, bị điều khiển bởi những ham muốn xấu xa.
Nếu sự thật đúng là như vậy thì “sương đen” sẽ nhận được lợi ích gì từ giữa đây?
Cố Chi Tang vẫn chưa nghĩ thông được chuyện này nhưng cô biết một điều tối thiểu rằng, dưới góc nhìn của “sương đen” thì cô có liên quan chặt chẽ đến mục đích cuối cùng mà nó phải đạt được.
Bằng không nó cũng sẽ không tiêu tốn nhiều công sức nhằm vào cô từ tám trăm năm trước đến tận bây giờ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đã nói với Trịnh Như Ngọc:
“Bây giờ, mọi người cũng đừng quá rối rắm nữa, cứ cắt bỏ tất cả những khối u ác tính đã trồi lên mặt nước trước, sau đó, chúng ta sẽ từ từ tìm kiếm những tai họa tiềm ẩn sau.”
Nếu đối phương không sử dụng thủ đoạn hành hung trực tiếp mà lại sử dụng các mưu kế quanh co lòng vòng như mượn đao giết người thì cũng chứng tỏ rằng, đối phương còn chưa đủ mạnh đến mức có thể coi thường tất cả.
Đến lúc này, bọn họ đã biết được có hai thứ mà nó nhắm đến, chứng tỏ bất kể là cắn nuốt linh hồn của loài người hay là khuếch tán cảm xúc tà ác thì cả hai đều có lợi cho nó.
Cắt đứt từ nguồn gốc lợi ích thì có lẽ sẽ có thể ngăn chặn được sự phát triển mở rộng của “sương đen”.
Trịnh Như Ngọc: “Chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Loại trào lưu như “trò chơi tự sát” nhất định phải cấm triệt để. Còn về những tà chú khác thì chúng tôi cũng sẽ tăng tốc…”
Cô ấy đang nói thì đột nhiên khựng lại. Một lúc sau, giọng nói của Trịnh Như Ngọc vang lên trộn lẫn khá nhiều cảm xúc phức tạp:
“Tang Tang, cô đã nhìn thấy lệnh truy nã do Càn Thanh Môn tuyên bố chưa…”
Cố Chi Tang nhướng mày: “Truy nã tôi sao?”
“Không chỉ mỗi cô.” Trịnh Như Ngọc một lời khó nói hết: “Cô lên diễn đàn xem một chút là biết.”
Cố Chi Tang mở ra diễn đàn giới huyền học và một số kênh tin tức khác thì quả nhiên đã nhìn thấy được lệnh truy nã của Càn Thanh Môn. Trong đó, bọn họ mượn danh nghĩa là tông môn đệ nhất của Huyền Môn, liệt kê một loạt tội danh lớn của cô.
Đặc biệt, trong nhiệm vụ điều tra thành phố Phong lần này, bên Càn Thanh Môn đã thêm mắm thêm muối, dùng giọng điệu phẫn nộ và oán hận miêu tả cô thành một yêu nữ tà ma ngoại đạo, không chuyện ác nào là không dám làm.
Bọn họ bịa đặt ra mấy chuyện như: cấu kết với ác quỷ, hãm hại đồng nghiệp, giết hại huyền sư, ký kết nô ấn, v.v…
Nếu không phải cô là người trong cuộc thì khi nhìn thấy giọng điệu lên án đầy chân thật, than thở khóc lóc, dạt dào tình cảm như này, chỉ sợ rằng cũng sẽ mắng theo bọn họ một câu “yêu nữ ác độc”.
Cuối lệnh truy nã, Càn Thanh Môn đã hô hào tất cả mọi người trong và ngoài Huyền Môn đứng lên cùng chung tay diệt trừ cô.
Đồng thời, bọn họ còn kéo cả Yến Thừa xuống bãi nước đục.
Rõ ràng là phó chưởng môn Càn Thanh Môn cường thế bắt người đi trước, cưỡng ép Yến Thừa dùng thể chất đặc thù của mình để hấp thụ âm sát khí, mở ra kết giới, dẫn đến việc bị các âm hồn chú ý.
Nhưng bây giờ, tình hình trong miệng bọn họ lại biến thành thể chất đặc thù của Yến Thừa quá mức nguy hiểm, có thể triệu hồi trăm nghìn quỷ hồn, phải nhanh chóng diệt trừ.
Trịnh Như Ngọc hơi lo lắng nói:
“Tang Tang, dù sao Càn Thanh Môn cũng là tông môn đệ nhất ở Huyền Môn, cũng có lực ảnh hưởng nhất định trong giới huyền học. Bọn họ đã lên án cô thành một yêu nữ như vậy nên tôi lo rằng sẽ có không ít gia tộc huyền học nhỏ ủng hộ sự hô hào của bọn họ, tìm cô để gây phiền phức đấy.”
“Không sao cả.”
Cố Chi Tang hơi nhếch môi, tâm trạng cũng không tệ lắm: “Tôi có thể tự giải quyết chuyện này được, mọi người không phải lo lắng đâu.”
Sở dĩ cô thả mấy tên huyền sư kia trở về báo tin chính là đang chờ đến lúc này.
Từ trước đến nay, Càn Thanh Môn vẫn luôn mắt cao hơn đầu, tự cho bản thân siêu phàm hơn người mà bây giờ lại bị một kẻ không biết từ đâu đến làm mất hết mặt mũi thì làm sao có thể nén giận được đây?
Sau khi cúp điện thoại, Cố Chi Tang đã dậm chân xuống mặt đất một cái.
Một Quỷ Môn đen kịt đột ngột trồi lên từ bên dưới, âm khí dày đặc.
Cô nhấc chân bước vào trong, và một lát sau, Quỷ Môn này đã xuất hiện tại một sườn núi ở thành phố khác.