Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 820 - Chương 820: Đánh Thẳng Vào Càn Thanh Môn (1)

Unknown Chương 820: Đánh Thẳng Vào Càn Thanh Môn (1)

Nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh thì ngọn núi này cao chót vót, rừng cây rậm rạp, không có một bóng người.

Cố Chi Tang lấy ra một hộp cờ từ trong ngực, thong thả ung dung lấy ra vài quân cờ, kẹp vài cái ở giữa các ngón tay.

Hai bàn tay của cô bắt đầu kết ấn, ngón giữa chạm vào ngón trỏ và “khí thế” xung quanh thân thể của cô đột nhiên trở nên lạnh thấu xương.

Từng câu chú thuật vang lên rất rõ ràng từ miệng cô: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành, thường đương thị chi, vô sở bất tích.”

“Đấu!”

Theo giọng điệu dồn dập của cô, những quân cờ trắng đen kia như bị trượt ra khỏi các kẽ tay, lao vụt ra theo quỹ đạo đã được xác định, không giống quân cờ mà giống như những viên đạn bay nhanh với khí thế như chẻ tre.

Những quân cờ đang lao thẳng về phía trước thì đột nhiên vang lên “bang bang” vài tiếng, hình như chúng đã bị một tấm chắn vô hình chặn lại, bị khựng lại giữa không trung trong chốc lát rồi rơi xuống đất.

Một số gợn sóng lăn tăn bắt đầu lan tỏa trong không khí và sau đó, một tòa Đạo Quan nguy nga lờ mờ xuất hiện đằng sau những gợn sóng kia.

Số lượng quân cờ được bắn ra tiếp tục tăng lên. Ước chừng sau khi bắn khoảng tám, chín quân cờ thì đại trận bảo hộ được bố trí xung quanh Đạo Quan kia đã hoàn toàn bị Cố Chi Tang sử dụng bạo lực phá vỡ rồi.

Đạo Quan này mặc dù ẩn giấu bên trong vùng núi hoang sơ nhưng cổng chính được xây dựng uy nghi với bậc thềm cao ngất. Phong cách kiến trúc bên ngoài khá cổ kính và thanh lịch.

Trên thực tế, mỗi tấm ván gỗ dùng dùng làm cổng của Đạo Quan này đều sử dụng nguyên liệu gỗ Lim Tơ Vàng có giá trị ngàn vàng.

Ở trên cùng của cánh cổng có một tấm bảng lớn.

Không biết tấm bảng này được làm bằng loại gỗ gì những toàn bộ có màu vàng nhạt, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, dường như bất cứ loại chữ nào, sử dụng bất kỳ nét viết nào khi được khắc lên trên tấm bảng này thì đều sẽ được phủ thêm vài phần khí khái.

Trên bảng viết: Càn Thanh Môn.

Đây chính là Đạo Quan Càn Thanh Môn, là một trong ba môn phái tạo thành thế chân vạc trong Huyền Môn, được xem như tông môn đệ nhất giới huyền học.

Cảm nhận được “cuộc tập kích từ kẻ địch” nên các đệ tử ở trong Đạo Quan đều cầm pháp khí, bùa chú và xông ra ngoài với khí thế sắc bén.

“Tai họa từ phương nào đến? Sao dám to gan lớn mật như vậy, dám đến trước cửa Càn Thanh Môn để quấy phá!”

Khi nhìn thấy bên ngoài chỉ có một cô gái trẻ với thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp thì có không ít đệ tử hơi sửng sốt. Còn nhưng người đã nhận ra được thân phận của Cố Chi Tang thì không khỏi trợn tròn hai mắt:

“Là yêu nữ Cố Chi Tang!”

Trong đám người này, có vài tên huyền sư Càn Thanh Môn đã bị Cố Chi Tang hạ bậc tu vi, bắt ký kết khế ước lúc trước.

Khi gặp lại cô thì mấy người kia đều có sắc mặt vô cùng khó coi, tất cả đều nghĩ đến nỗi sợ hãi khi bị khống chế cách đây không lâu.

“Yêu nữ, cô đến đây là muốn làm gì? Chui đầu vào lưới…”

Người đứng đằng trước vẫn luôn kêu gào từng câu “yêu nữ” còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Cố Chi Tang phất tay áo, bay xa hơn mười mét.

Mọi người ở đây đều quá mức sợ hãi, chưa kịp nhìn rõ xem Cố Chi Tang ra tay như thế nào thì thân thể của bọn họ đã bị nhấc bổng lên, bay ngược về đằng sau, không có chút cơ hội phản kháng nào.

Thân thể của Cố Chi Tang đột ngột dịch chuyển, xuất hiện ngay đằng trước một tên huyền sư, chính là người đã từng đến thôn Thiên Vân ở thành phố Phong.

Khuôn mặt của người này lộ rõ sự hoảng sợ, còn tưởng rằng cô bị truy nã nên tìm đến đây để tính sổ với bọn họ nên vội vàng lắp bắp nói:

“Là, là chính cô nói muốn chúng tôi báo cáo lại chi tiết mọi việc…”

Cố Chi Tang nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Đúng vậy, mấy người làm được không tồi nên không phải tôi đã đến đây theo lời mời rồi sao.”

Nếu không phải có “lời mời nồng nhiệt” từ Càn Thanh Môn, thông báo cả lệnh truy nã công khai thì cô thật sự không có lý do để đường đường chính chính đánh thẳng vào tận cửa nhà bọn họ.

Nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của cô nên tên huyền sư kia cũng cảm thấy bất lực, khóc không ra nước mắt, trong lòng nghĩ rằng người phụ nữ trước mặt đúng là một kẻ điên!

“Vậy, vậy tiền bối rốt cuộc muốn làm gì?”

Cố Chi Tang nheo đôi mắt phượng lại rồi nói:

“Dẫn tôi đến Tàng Thư Các của Càn Thanh Môn các người đi. Nghe nói môn phái các người đã thu thập rất nhiều bộ sách do Huyền Môn đời đầu để lại. Những bộ sách đó thuộc về huyền sư trên khắp thiên hạ nên tôi {mượn đọc} mấy quyển cũng không có gì quá đáng, đúng không?”

Tên huyền sư kia nào dám nói gì, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt dẫn Cố Chi Tang đến Tàng Thư Các của môn phái mình.

Càn Thanh Môn lưu trữ rất nhiều sách cổ, bộ sưu tập sách khá phong phú và giống như những gì Cố Chi Tang đã nói, bên trong có rất nhiều bộ sách do cô và Quân Hồng Đạo Nhân để lại sau khi rời khỏi Đạo Quan trên đỉnh núi.

Tất cả đều là những bộ sách cổ quen thuộc ngày trước.

Nhưng trước mắt, thứ cô cần không phải là những bộ sách cổ đó.

Cố Chi Tang nhìn lướt qua toàn bộ kho sách, nhặt lên vài cuốn sách mình cần rồi nghênh ngang đi ra ngoài Tàng Thư Các.


Bình Luận (0)
Comment