Từ lúc cô phá vỡ trận pháp bảo hộ bên ngoài Đạo Quan đến bây giờ cũng chưa vượt quá mười phút. Thời gian này nói dài thì cũng không dài, mà nói ngắn thì cũng không ngắn lắm.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, cô vẫn chưa nhìn thấy huyền sư cấp bậc môn chủ nào đi ra cả.
Khi đi đến cổng lớn Càn Thanh Môn thì Cố Chi Tang đã quay đầu lại, nhìn về phía những huyền sư có vẻ mặt nhẫn nhục đằng sau, nói chuyện với thái độ khá lạnh nhạt:
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì tấm bảng tên ở bên trên cổng chính Càn Thanh Môn hình như cũng không phải thuộc sở hữu của môn phái mấy người thì phải? Chẳng nhẽ thật sự là {đồ đi mượn} hả?”
“Không hổ danh là tông môn đệ nhất, đúng là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt đấy.”
“Cô nói bậy bạ cái gì thế? Bảng tên này là chí bảo trấn phái của Càn Thanh Môn chúng tôi, được truyền lại từ thời cổ xưa đến bây giờ, sao có thể để cho cô tùy tiện phỉ báng như vậy?”
Một tên huyền sư trong đám người kia rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa. Khuôn mặt của anh ta đỏ gay gắt, giận dữ quát lớn:
“Nếu không phải chưởng môn của chúng tôi đang bế quan thì chắc chắn sẽ khiến loại người như cô… trả giá đắt!”
“Ồ, thuộc sở hữu của môn phái các người hả?”
Cố Chi Tang hơi nhếch khóe môi dưới, lật cổ tay vận sức định đánh thẳng vào cột chống treo tấm bảng tên của Càn Thanh Môn thì một tiếng quát giận dữ vang lên từ phía đằng xa, âm thanh to lớn chấn động:
“Tên nhãi ranh, cô dám?!”
Khuôn mặt Cố Chi Tang vẫn lạnh nhạt như trước, ngước mắt lên nhìn về phía phát ra âm thanh: “Chưởng môn Viên, không phải ông đang bế quan sao?”
Lúc này, một ông cụ râu bạc trắng, hai mắt bừng lửa giận xuất hiện. Người này là chưởng môn đương nhiệm của Càn Thanh Môn, họ Viên, là sư huynh đồng môn với phó chưởng môn kia.
Rõ ràng ông ta hiểu rõ về trình độ và thực lực của sư đệ nhà mình, biết rằng người có thể phế bỏ tu vi của sư đệ thì chắc hẳn sẽ có năng lực ở trên ông ta!
Do đó, khi công bố lệnh truy nã thì chưởng môn Viên cũng rối rắm khá nhiều.
Một mặt, nếu phát lệnh truy nã thì sẽ hoàn toàn đắc tội với thiếu niên thiên tài Cố Chi Tang này.
Nhưng nếu ông ta không phát lệnh truy nã thì không những khiến cho trái tim của sư đệ nhà mình băng giá mà ngay cả những người bên ngoài cũng sẽ cười nhạo Càn Thanh Môn bọn họ nhu nhược, yếu đuối.
Xem xét đủ loại vấn đề thì cuối cùng, chưởng môn Viên đã cắn răng công bố lệnh truy nã.
Theo quan điểm của ông ta, Càn Thanh Môn quả thật có huyền sư cường đại đứng đầu hiện nay – sư phụ của ông ta, cũng là chưởng môn đời trước của Càn Thanh Môn trấn giữ.
Tuy rằng sư phụ của ông ta quả thật đang bế quan rồi nhưng cũng đủ để Cố Chi Tang kia không dám đến cửa làm bậy.
Ai có thể ngờ được rằng, Cố Chi Tang không những dám đến tận nơi mà còn muốn lật tung cả Càn Thanh Môn lên, khiến cho chưởng môn như ông ta không thể không xuất hiện.
Đối với lời vặn hỏi ẩn giấu châm chọc của cô thì chưởng môn Viên tỏ vẻ bản thân chẳng nghe thấy gì hết, bỏ qua đề tài này, hai mắt sáng quắc nhìn cô rồi đặt câu hỏi:
“Cố tiểu hữu, cô bỗng nhiên đến thăm Càn Thanh Môn, lại làm ầm làm ĩ như này thì rốt cuộc có ý gì vậy?”
Cố Chi Tang nói: “Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là noi theo hành động của Đạo Quan mấy người, đến “mượn” một ít sách tài liệu trong môn phái mấy người mà thôi. Chút chuyện nhỏ này thì chắc quý quan cũng có thể hiểu cho tôi mà, đúng không?”
Chưởng môn Viên giật nhẹ mí mắt. Nhưng còn chưa đợi ông ta lên tiếng thì chợt nghe thấy yêu nữ kiêu căng ngạo mạn kia tiếp tục nói:
“Vốn dĩ tôi chỉ định mượn hai quyển sách mà thôi. Nhưng ai ngờ được rằng, tôi lại nhìn thấy bảng tên của quý quan chứ.”
“Nguồn gốc của tấm bảng này từ đâu mà đến thì chắc hẳn chưởng môn Viên cũng biết rõ rồi. Đây chẳng phải là đồ vật của Quân Hồng Đạo Nhân – lãnh đạo Huyền Môn đời đầu sao? Như thế nào mà lại trở thành tài sản của Càn Thanh Môn thế?”
Khuôn mặt của chưởng môn Viên lập tức biến đổi, nhìn chằm chằm vào Cố Chi Tang.
Tên nhóc con này rốt cuộc làm sao có thể biết được thông tin riêng tư từ mấy trăm năm trước kia vậy?!
Giọng nói của ông ta tràn ngập lúng túng: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
Cố Chi Tang cười tủm tỉm nói:
“Quân Hồng Đạo Nhân khi còn sống là người đứng đầu Huyền Môn. Trước đây, ông ấy đã từng nói rằng, nếu bản thân có thể đắc đạo phi thăng thì tất cả đồ đạc ở trong Đạo Quan của ông ấy đều có thể cho người trong Huyền Môn mượn dùng.”
“Tấm bảng này đã được Càn Thanh Môn mấy người {mượn dùng} hơn mấy trăm năm thì bây giờ cũng nên để cho người khác {mượn} mới đúng.”
Chưởng môn Viên bị lời nói của cô làm cho giật mình. Cuối cùng, ông ta cười lạnh một tiếng:
“Một con nhóc chưa đủ lông đủ cánh mà dám mơ ước bảng tên trấn phái của Càn Thanh Môn sao? Xem ra, hôm nay, lão phu nhất định phải ra tay dạy dỗ cô một lần!”