Trịnh Như Ngọc lại nói: “Cũng may chúng tôi đã nghe theo lời dặn dò của cô, cấp trên đã đưa trận pháp cấp cao cho nhóm người truy tìm nên trước khi cô gái này sử dụng Phi Đầu Giáng, nhân viên của chúng tôi đã sử dụng trận pháp để nhốt cô ấy lại và dẫn về đây.”
“Các đồng nghiệp ở bên này cũng không dám tùy tiện để cô ấy hành động tự do nên đã nhốt cô ấy vào phòng cách ly. Cô gái này cực kỳ bài xích chúng tôi, từ chối giao tiếp.”
Cố Chi Tang gật đầu: “Để tôi vào thử.”
“Cũng tốt.” Trịnh Như Ngọc có hơi lo lắng nên nói thêm: “Nhưng cô gái trẻ này có hơi tà ám nên cô tốt nhất phải cẩn thận một chút.”
“Sao lại nói như vậy?”
Trịnh Như Ngọc nói: “Các đồng nghiệp ở bên này đã đi điều tra ở khu vực lân cận để dò hỏi thông tin nhận dạng của cô gái này và tìm được một số tư liệu tương đối lâu đời trong kho thông tin.”
“Trong hồ sơ được lưu trữ thì tên ban đầu của cô gái này là Lý Mộ Đàn, về sau đổi tên thành Hòa Mị Mộ Đàn, là một bà cốt khá nổi tiếng dưới chân núi bản địa, thân phận vô cùng bí ẩn.”
“Mẹ của cô gái này là người dân tộc Miêu, cha là người có quốc tịch bên Thái Lan, gia đình của cô ấy đã chuyển đến nơi này vào khoảng ba thế hệ trước.”
Theo điều tra của các đồng nghiệp bản địa thì nơi này nằm tại nơi tiếp giáp vùng biên giới ở khu vực Tây Nam Bộ, điều kiện kinh tế phát triển tương đối lạc hậu, cũng có không ít dân tộc thiểu số.
Khi bọn họ đến khu vực dưới chân núi để điều tra thì đã có một số người già khá lớn tuổi cung cấp được một vài thông tin liên quan đến cô gái trẻ này.
Theo lời kể của một bà cụ hơn tám mươi tuổi trên thị trấn thì gia đình bên ngoại của cô gái này vẫn luôn làm nghề thông linh, xem huyền học. Bà cố ngoại của bà ấy và bà cố tổ bên ngoại của cô bé này là người ở cùng một thời đại.
Gia đình của cô gái này thật sự rất nghèo.
Hai mươi năm trước, cha của Hòa Mị Mộ Đàn là một doanh nhân giàu có người nước ngoài đã đến vùng núi Tây Nam Bộ này, dẫn theo một đoàn đội điều tra gì đó, không biết muốn tìm kiếm thứ gì ở trong núi.
Vào năm thứ hai sau khi đến vùng núi này thì ông ấy đã theo đuổi mẹ của Hòa Mị Mộ Đàn và định cự luôn ở đây.
Những người hàng xóm ở khu vực lân cận đều nói rằng mẹ của cô ấy đã gả cho một người đàn ông giàu có thì có lẽ sau này sẽ trải qua cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng tình hình thật sự lại là, sau khi hai người bọn họ kết hôn thì doanh nhân giàu có người Thái kia đã thuê người xây một căn biệt thự nhỏ độc lập ở sườn núi. Vào ngày bình thường, người dân ở đây cũng rất ít khi nhìn thấy hai vợ chồng nhà này xuất hiện.
Những người dân ở gần đó nếu có bị đau đầu nhức óc gì hay gặp phải sự kiện kỳ lạ liên quan đến thần quái mà muốn xin giúp đỡ từ bà cốt thì chỉ có thể lên núi tìm gặp mà thôi.
Vào thời điểm đó, bà cụ này đã khoảng sáu mươi tuổi, cháu trai nhỏ nhà bà ấy bị thứ gì đó dơ bẩn va chạm nên bị sốt cao không ngừng.
Bà ấy đã suốt đêm lên núi, gõ cổng lớn căn biệt thự trên sườn núi kia thì khi đi vào trong, bà ấy chỉ nhìn thấy một căn phòng tối tăm, tràn ngập mùi thuốc Đông Y, trong đó còn trộn lẫn mùi rỉ sét.
Người phụ nữ nằm trên giường gầy trơ cả xương, khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt lõm sâu, bên cạnh có một bé trai đang ngậm núm vú giả. Cảnh tượng này khiến cho bà cụ hoảng sợ đến mức rét lạnh cả sống lưng.
Bà ấy run rẩy xin người phụ nữ nằm trên giường xem bệnh cho cháu trai nhỏ nhà mình nhưng tầm mắt thì không khỏi liếc nhìn về phía bụng của người phụ nữ kia.
“Người phụ nữ đó còn rất trẻ, chỉ mới sinh con trai chưa được bao lâu mà đã mang thai tiếp rồi. Bụng của cô ấy phồng to, như là sắp nổ đến nơi…” Bà cụ nhớ lại tình hình lúc đó.
Sau khi người phụ nữ kia chữa khỏi cho cháu trai nhỏ nhà bà ấy thì vào ba tháng sau đó đã sinh hạ một cô con gái.
Vài năm tiếp theo, những người sống ở dưới chân núi thường xuyên nhìn thấy một cô gái nhỏ chạy loanh quanh nhưng lại không thấy bóng dáng của anh trai cô bé.
“Sau đó thì sao? Chuyện gì đã xảy ra với gia đình này?” Nhân viên chi nhánh Linh Tổ vội vàng dò hỏi.
Bà cụ cố gắng hồi tưởng lại rồi chậm rãi lắc đầu:
“Tôi không nhớ nữa. Hình như vào năm bà cốt nhỏ kia lên năm hoặc sáu tuổi thì cả gia đình nhà bọn họ đã đột nhiên chuyển đi chỗ khác, không còn dấu vết gì nữa.”
“Khi có người trong thị trấn bị bệnh và lên núi để nhờ chữa trị thì mới phát hiện ra trong căn biệt thự kia đã không còn ai nữa. Về sau, căn biệt thự kia đã bị một người dân tộc Hán và mẹ của ông ta chiếm đoạt. Tuy nhiên, ai mà ngờ được rằng vài năm sau, con gái của bà cốt năm xưa đã quay trở về.”
“Lúc ấy, hai mẹ con không biết xấu hổ kia còn ỷ vào chuyện bà cốt nhỏ còn ít tuổi nên muốn bắt nạt cô ấy. Kết quả, tên người Hán kia đã bị ngã gãy chân, mẹ già của ông ta cũng đột nhiên bị trúng gió dẫn đến liệt nửa người. Hai người bọn họ sợ đến mức tè ra quần, nhanh chóng lăn xa.”
Bà cốt nhỏ trong lời kể của bà cụ này chính là Hòa Mị Mộ Đàn.