Trịnh Như Ngọc nói: “Chỉ sợ rằng hai mẹ con đã chiếm đoạt căn biệt thự trên sườn núi kia đã bị cô gái này nguyền rủa rồi.”
“Tóm lại, gia đình này đã biệt tích mấy năm, vào lúc cô gái nhỏ kia khoảng mười bốn, mười lăm tuổi thì lại đột nhiên trở về một mình và sau đó vẫn luôn sống tại căn biệt thự trên sườn núi.”
“Cô gái này không đi học, bình thường hay xem bệnh, trừ tà cho người dân ở thị trấn dưới chân núi, hút máu động vật hoang trên núi để tu luyện Phi Đầu Giáng.”
“Còn về phần người bạn trai bị hạ Chú Đào Hoa kia cũng là người dân bản địa lớn lên ở thị trấn dưới chân núi này, chắc hẳn đã có cơ duyên trùng hợp nào đấy nên mới yêu đương với cô gái kia.”
“Ai ngờ được rằng sau khi nam sinh đó thi đỗ đại học và ra khỏi vùng núi này thì lại bị người khác dùng thủ đoạn ép buộc chia tay.”
Trịnh Như Ngọc có chút thổn thức.
Không đề cập đến những điểm đáng ngờ trên người Hòa Mị Mộ Đàn, chỉ nhìn vào đoạn tình cảm này thì ai cũng có thể thấy đây là một mối tình rất hồn nhiên.
Nếu không phải do cư dân mạng có tên tài khoản là “Tiểu Trúc Đáng Yêu Nhất” sử dụng “Chú Đào Hoa” lên nam sinh kia thì có khi hai người này đã có thể nắm tay nhau đến cuối cuộc đời.
“Sau khi người của chúng ta tiến hành điều tra thì đã phát hiện ra, rất có thể mẹ của Hòa Mị Mộ Đàn cũng là một {Phi Đầu Giáng}.”
Trịnh Như Ngọc tiếp tục nói:
“Hơn nữa, mẹ của cô ấy đã chết tại thời điểm mười lăm năm trước. Hình như là bởi vì bà ấy đã giết một người dân làng lên núi hái thuốc, hút khô máu của người này nên bị huyền sư trực thuộc chi nhánh Huyền Môn ở địa phương phát hiện. Sau đó bà ấy bị coi như vật tà ma và bị xử tử.”
“Còn về phần người anh trai và cha ruột của cô gái này thì có hồ sơ ghi chép đã xuất cảnh, chắc hẳn hai người đó đã quay về Thái Lan, không biết vì sao lại chỉ để lại một mình cô ấy quay về.”
Cố Chi Tang quan sát khuôn mặt của Hòa Mị Mộ Đàn sau lớp kính thủy tinh rồi bỗng nhiên lên tiếng:
“Cha của cô ấy đã chết.”
Trịnh Như Ngọc: “?”
“Tang Tang, cô tính được chuyện này thông qua xem tướng mạo hả?”
“Ừm.” Giọng nói của Cố Chi Tang bình thản như thường: “Chắc hẳn là bị cô ấy tự tay giết chết.”
“Trong cung Phụ Mẫu của cô ấy có thân duyên sát.”
Sát khí và khí bẩn khác hẳn với nghiệt lực, chúng không được coi như là thứ cần tránh né lây dính.
Chỉ cần đã từng giết chết sinh mệnh sống thì chắc chắn sẽ có sát khí, đặc biệt là trên tay có mạng người.
Không ít huyền sư của danh môn chính phái đều sẽ bị lây dính ít nhiều sát khí trong suốt cuộc đời.
Giống như Cố Chi Tang đã từng giết qua không ít tà tu, ác đồ nên toàn thân của cô đã tràn ngập cương sát.
Nếu không phải cô cố ý kiểm soát và che giấu sát khí này thì sợ rằng đã sớm bị người khác coi là kẻ xấu rồi.
Bây giờ xem ra, lúc cô bói toán trong phòng livestream cá nhân thì bởi vì không có ảnh chụp và bát tự của Hòa Mị Mộ Đàn nên kết quả đẩy quẻ đã có sự khác biệt.
Cô gái này tuy rằng không hút qua máu người nhưng trên tay đã lây dính sát khí, hơn nữa mạng người trên tay cô ấy còn đặc biệt hơn bình thường.
Cô ấy đã từng giết người.
Còn là giết chính cha ruột của mình.
Giết cha vốn dĩ đã đi ngược với đạo đức và luân lý bình thường, tuy nhiên, quan sát tướng mạo của Hòa Mị Mộ Đàn thì cô ấy có lây dính nghiệt lực nhưng lại không nặng lắm.
Điều này chứng tỏ cha ruột của cô ấy có chết cũng chưa đền hết tội.
Không biết Cố Chi Tang đã tính được chuyện gì mà lại có chút ngạc nhiên, hơi nhướng mày lên rồi quay đầu nói với Trịnh Như Ngọc ở bên cạnh:
“Thật trùng hợp, chúng ta đều quen biết anh trai ruột của cô ấy.”
Trịnh Như Ngọc: “??”
“Tôi cũng quen hả?” Người phụ nữ mặc đồng phục chuyên ngành hơi cau mày, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng gì đó, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ… là Hòa Mị Đồ?!”
Cố Chi Tang ngầm thừa nhận.
“Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.”
Trịnh Như Ngọc lẩm bẩm.
Mặc dù Hòa Mị Đồ và Hòa Mị Mộ Đàn có cùng họ nhưng nếu Cố Chi Tang không khẳng định thì cô ấy hoàn toàn sẽ không liên hệ hai người này với nhau.
Bởi vì trong mắt người Hán thì họ Hòa Mị có thể rất ít gặp nhưng trên thực tế, đây là một danh gia vọng tộc trong dân tộc Miêu, có rất nhiều người tộc Miêu có họ này ở khu vực Tây Nam Bộ.
Giống như dòng họ “Ngật Liêu” của Ngật Liêu Thiền vậy, “Ngật Mị” là một trong sáu danh gia vọng tộc của dân tộc Miêu.
Trong ngôn ngữ địa phương của dân tộc Miêu thì “Ngật” có cùng âm đọc với “Hòa”.
Khi những người cùng dân tộc nói chuyện với nhau thì bọn họ sẽ gọi đúng là “Ngật Liêu Thiền”, “Ngật Mị Đồ”.
Nhưng trên thực tế, khi phiên âm sang ký tự Hán thì “Ngật Liêu” sẽ biến thành “Hòa Lưu”, một danh gia vọng tộc khác là “Ngật Tước” sẽ biến thành “Hòa Hiếu”, còn “Ngật Mị” sẽ trở thành “Hòa Mị”.
Bởi vì Linh Tổ đã tuyển rất nhiều nhân viên đến từ các khu vực khác nhau, dòng họ cổ quái nào cũng có hết nên Trịnh Như Ngọc cũng có chút hiểu biết về vấn đề này.
Lúc đầu tiên khi nghe thấy dòng họ của hai người thì cô ấy hoàn toàn không hề nghĩ đến phương diện kia.
Cô ấy còn muốn dò hỏi thêm nhưng Cố Chi Tang đã đi đến trước cửa ra vào phòng cách ly rồi. Do đó, Trịnh Như Ngọc đã tạm thời không lên tiếng nữa.