Cánh cửa của phòng cách ly từ từ mở ra và cô gái trẻ tuổi có vẻ ngoài tối tăm đang trong phòng khi nghe thấy tiếng động cũng đã lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Cố Chi Tang với vẻ thù địch.
Lúc cô ấy ngẩng đầu lên thì tầm mắt của Cố Chi Tang cũng dừng lại trên phần cổ của cô ấy.
Nơi đó có một vết sẹo khá dài, độ rộng cũng khá lớn, nhìn có vẻ như bị cắt bởi một con dao nhỏ, vết sẹo cũng đã khá lâu rồi.
Có vẻ như theo thời gian, khi thân thể của Hòa Mị Mộ Đàn phát triển dần, cơ thể nảy nở theo độ tuổi thì vết sẹo này đã bị kéo dãn ra thành tình trạng bây giờ.
Có thể tưởng tượng được vào năm đó, vết thương kia đã sâu và gây ra đau đớn đến cỡ nào.
“Xin chào, tôi là Cố Chi Tang.”
Từ khoảnh khắc Cố Chi Tang bước vào phòng cách ly thì trong nháy mắt, thân thể của Hòa Mị Mộ Đàn đã lập tức căng chặt, trong mắt lóe lên sự hung ác.
Cô ấy hơi động đậy phần cổ.
Chỗ có vết sẹo dài và rộng đã lành kia dường như hơi vặn vẹo một chút, nứt ra một khe hở hẹp.
Cố Chi Tang biết khe hở kia là nơi phần đầu của cô ấy được tách ra khỏi phần thân và phần nội tạng cũng sẽ được rút ra khỏi thân thể, nối liền với phần đầu.
Tuy nhiên, cô hoàn toàn không sợ hãi chút nào, trái lại, trong mắt cô đã dâng trào sự hứng thú dào dạt.
Cô cảm nhận được một ít tà khí khác thường đang bốc lên từ trên người của cô gái này và ngay lập tức cảm thấy hứng thú hơn.
Trịnh Như Ngọc cùng các nhân viên Linh Tổ đang đứng bên ngoài quan sát đều có chút căng thẳng, sợ bên trong sẽ xảy ra xung đột.
Điều kỳ lạ là, Hòa Mị Mộ Đàn chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Cố Chi Tang một lúc lâu, sau đó, tà khí trên người cô ấy lại từ từ bình ổn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một lúc sau, vết nứt hẹp trên cổ cô ấy đã liền lại, khôi phục trạng thái như ban đầu, chỉ còn là một vết sẹo dài có màu hơi sẫm.
Mọi người: “?”
“Chị Trịnh, sao khí thế của Giáng Đầu Sư này lại đột nhiên yếu đi vậy?”
Trịnh Như Ngọc cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn kiên nhẫn tiếp tục quan sát.
*
“Cố, Chi, Tang.”
Hòa Mị Mộ Đàn mở mắt ra, lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi đã từng nghe qua về cô. Cô rất nổi tiếng.”
“Quá khen rồi.” Cố Chi Tang thấy khá hứng thú: “Vết sẹo trên cổ của cô là vết thương trí mạng, đúng không? Cô đã đi dạo qua Quỷ Môn Quan một chuyến nhỉ?”
“Muốn giết thì ra tay luôn đi, đừng có lảm nhảm nhiều như vậy!”
Cô gái trẻ tuổi cắn chặt răng, mất kiên nhẫn lên tiếng, trong ánh mắt và giọng nói của cô ấy lộ ra sự không cam tâm:
“Tôi đã chờ đợi đám chó săn của Huyền Môn mấy người rất lâu rồi. Chỉ tiếc rằng… Tôi là đứa ăn hại.”
Cô ấy tự chế nhạo cười cười, hơi hạ cổ xuống, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị xử tử.
Cố Chi Tang vô tội chớp chớp hai mắt: “Nhưng chúng tôi không phải là người của Huyền Môn.”
Hòa Mị Mộ Đàn mở hai mắt ra: “?”
Mười phút sau, sau khi nghe xong Cố Chi Tang giải thích rõ vì sao bọn họ muốn bắt cô ấy về và lai lịch của Linh Tổ thì Hòa Mị Mộ Đàn đã chìm vào trầm tư.
Khuôn mặt của cô ấy hiện rõ vẻ hoài nghi: “Mấy người và Huyền Môn thật sự không cùng một phe hả?”
“Không phải, là hai bên như nước với lửa, không đội trời chung.”
Cố Chi Tang nói: “Chúng tôi muốn nói chuyện với bạn, muốn quy định rõ phạm vi hành động của bạn về sau trong dân gian. Đương nhiên, nếu có thể chiêu mộ bạn về Linh Tổ thì là tốt nhất.”
Hòa Mị Mộ Đàn bị lời nói chân thành của cô làm cho nghẹn họng trân trối. Nhưng cô ấy vẫn còn hơi nghi ngờ:
“Nếu mấy người là tổ chức của quốc gia thì chẳng lẽ lại không muốn giết tôi sao? Tôi đã hút máu các loại động vật mà mấy người không cảm thấy tôi là tà tu hả?”
Giọng nói của Cố Chi Tang vẫn bình thản như thường:
“Thuật số không phân chính tà, là tốt hay là xấu còn phải xem lòng người nữa. Cho dù bạn tu luyện Phi Đầu Giáng nhưng chỉ cần chưa tàn sát dân chúng vô tội thì bất cứ kẻ nào cũng không có quyền kêu đánh, gọi giết với bạn.”
Hòa Mị Mộ Đàn nhìn chằm chằm Cố Chi Tang: “Vậy nếu như tôi đã từng giết người thì sao? Mấy người cũng không xử lý tôi sao?”
“Chỉ là giết người thôi mà.” Cố Chi Tang nhẹ nhàng bâng quơ: “Nếu như bạn chém giết kẻ ác thì đó là trừng phạt tội ác, bảo vệ cái thiện, kẻ đó đáng chết.”
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Hòa Mị Mộ Đàn, hơi nhếch khóe môi dưới:
“Như người cha ruột kia của bạn thì đúng là chết cũng chưa hết tội.”
Hòa Mị Mộ Đàn ngây ngẩn cả người, bị sự bình tĩnh kèm theo hung ác trong giọng nói của cô làm cho khiếp sợ, bàn tay đang bám vào cạnh bàn khẽ run rẩy.
Cô ấy không phải sợ hãi mà là đang quá mức hưng phấn.
Sau khi tu luyện Phi Đầu Giáng thành công thì cô ấy phải dựa vào việc hút máu tươi để gắn kết lực lượng, duy trì sự ổn định của cơ thể. Việc thường xuyên hút máu tươi như vậy khiến cho cô ấy tự thấy chán ghét bản thân, hay bực bội và khó chịu.
Bởi vì năng lực của Hòa Mị Mộ Đàn chính là cắn nuốt máu thịt của sinh vật sống nên cô ấy cũng khá nhạy cảm với độ mạnh yếu và lực lượng ẩn chứa trong máu thịt của vật sống.
Ngay thời điểm cô ấy rục rịch muốn ra tay với Cố Chi Tang thì trong nháy mắt, một hơi thở cường đại đến mức khiến cho toàn bộ nội tạng trong thân thể cô ấy phải run rẩy đã ngăn chặn hành động không biết lượng sức mình của cô ấy.