Hòa Mị Mộ Đàn còn tưởng rằng những người đã “bắt” cô ấy đi chính là những huyền sư trực thuộc Huyền Môn đã bắt mẹ ruột của cô ấy vào mười mấy năm trước.
Cô ấy nghĩ rằng bọn họ sẽ không hề xem xét ngọn nguồn sự việc, không phân biệt trắng đen, cứ thế nhận định cô ấy có tội giống như mẹ của cô ấy năm xưa.
Tương tự như lúc trước, chỉ dựa vào việc phương pháp tu luyện của bọn họ là Phi Đầu Giáng mà đã lập tức phán định cô ấy là yêu nữ, muốn giết chết cô ấy.
Cho nên khi các nhân viên Linh Tổ tìm đến nơi thì cô ấy mới phản kháng mạnh như vậy.
Thậm chí, cô ấy đã nảy sinh ra ý tưởng cho dù phải chết thì cũng kéo thêm vài người chôn cùng mình.
Chỉ là Hòa Mị Mộ Đàn không ngờ được rằng, người phụ nữ trẻ tuổi bước vào phòng cách ly lại cường đại như vậy, khiến cho ý thức tỉnh táo của cô ấy không thể nảy sinh nổi chút suy nghĩ phản kháng nào.
Ngay lúc cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị xử tử thì lại có hy vọng buông xuống!
Giọng nói của Hòa Mị Mộ Đàn mềm mại hơn, hơi nhăn chóp mũi: “Cô…”
“Sao cô biết tôi đã giết chết tên quỷ già đó?”
Cố Chi Tang: “Tính ra được.”
“Tôi còn tính được vết thương trên cổ của bạn…”
Cố Chi Tang nâng đầu ngón tay trắng muốt lên, chạm nhẹ vào phần cổ của mình, ngay lập tức khiến cho sắc mặt của Hòa Mị Mộ Đàn trắng bệch hơn.
“Là do mẹ của bạn gây ra.”
*
Nhìn từ bên ngoài phòng cách ly thì hai cô gái trẻ bên trong đang ngồi đối diện nhau, giằng co một hồi lâu rồi Cố Chi Tang đột nhiên nhìn về phía đám người ở bên ngoài và giơ tay lên.
Trịnh Như Ngọc nhìn hành động này cũng hơi ngẩn người, sau đó, cô ấy nói với nhân viên Linh Tổ đang khá căng thẳng ở bên cạnh: “Mở cửa thông gió ra đi.”
“Mở ra sao?”
Nhân viên Linh Tổ chần chừ nói: “Tiền bối Trịnh, ngộ nhỡ Giáng Đầu Sư kia chớp thời cơ chạy ra ngoài…”
“Không sao, cô ấy sẽ không trốn đâu.”
Cho dù có muốn chạy trốn thì Cố Chi Tang cũng sẽ không để cô ấy chạy thoát được.
Ý nghĩ này nảy sinh một cách rất tự nhiên trong đầu của Trịnh Như Ngọc, dường như việc “tin tưởng Cố Chi Tang” đã trở thành một chuyện chẳng có gì đáng hoài nghi.
Đợi đến khi cô ấy phản ứng lại thì bản thân cũng cực kỳ ngạc nhiên.
Chẳng bao lâu sau, cửa thông gió đang được đóng chặt đã từ từ mở ra, gió mát từ bên ngoài lập tức tràn vào bên trong.
Nhìn thấy trên cánh cửa sắt kín mít của phòng cách ly từ từ mở ra một cửa thông gió thì một chút đề phòng cuối cùng như cảnh giác của dã thú khi bị nhốt trong lồng của Hòa Mị Mộ Đàn đã bắt đầu buông lỏng.
“Cô thì biết gì chứ?”
“Dù sao vết sẹo trên cổ của tôi không có liên quan gì đến chuyện bây giờ cả. Tôi từ chối trả lời câu hỏi không liên quan và cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ.”
Cố Chi Tang nhún vai: “Đương nhiên rồi.”
Hòa Mị Mộ Đàn vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Chi Tang rồi một lúc lâu rồi chậm rãi dò hỏi:
“Nếu bởi vì tôi muốn giết người phụ nữ kia khiến cho mấy người tìm đến tôi thì cô đang muốn đứng ra giúp cô ta sao?”
“Chúng tôi không tìm đến bạn bởi vì cô ấy.” Cố Chi Tang nói.
Trong thời gian trao đổi qua lại thì Cố Chi Tang có thể cảm nhận được cuộc sống của Hòa Mị Mộ Đàn thật sự rất đơn thuần và khép kín.
Cô ấy rất ít tiếp xúc với mạng internet, không khác gì những con chim và động vật nhỏ sống ẩn dật trong vùng núi.
Cố Chi Tang lấy điện thoại di động ra, ấn vào siêu thoại của chương trình “Linh Sự”.
Tuy rằng phiên bản biên tập của tổ sản xuất chương trình phải mất ba ngày mới có thể phát sóng chính thức nhưng bên trong siêu thoại sẽ có một số video được cắt nối bởi người hâm mộ theo dõi livestream.
Sau khi tìm thấy bài viết liên quan đến sự kiện “Chú Đào Hoa” thì Cố Chi Tang đã đặt điện thoại di động ở trước mặt Hòa Mị Mộ Đàn.
“Cô ấy chỉ là một bạn khán giả tham gia phần tương tác ở livestream của tôi thôi. Sở dĩ chúng tôi tìm đến bạn là bởi vì chúng tôi cảm thấy khá hứng thú với {đầu} của bạn.”
“Hơn nữa, nếu bạn đã tu luyện thành công {Phi Đầu Giáng} thì chắc hẳn cũng có thể cảm nhận được quy tắc bó buộc của pháp tắc trong trời đất, biết được điều gì nên làm, điều gì không thể làm rồi.”
“Nếu không phải chúng tôi khám phá ra kế hoạch của bạn và bạn thật sự có cơ hội giết chết nữ sinh kia, cắn nuốt máu thịt của cô ấy thì bạn sẽ biến thành một tà tu thực sự.”
“Chỉ riêng sự trừng phạt do pháp tắc của trời đất giáng xuống thôi cũng đủ khiến cho bạn cực kỳ thống khổ rồi.”
Ngũ Tệ Tam Khuyết là đặc điểm đặc biệt của những môn phái không theo con đường chính thống như “Mệnh Môn”, “Tướng Môn” và “Bặc Môn”.
Bất kể người này có năng lực như thế nào, chỉ cần trong Mệnh Cách của bọn họ xuất hiện Ngũ Tệ Tam Khuyết thì vào thời điểm đó, bọn họ đã có thể mơ hồ cảm nhận được, cái giá phải trả khi quyết định bước vào giới huyền học.