Hòa Mị Mộ Đàn đã tu luyện “Phi Đầu Giáng”, mặc dù không cắn nuốt người sống nhưng gia súc, gia cầm đã chết trong tay cô ấy cũng nhiều vô số.
Đã sát sinh quá nhiều thì sát khí lây dính tất nhiên cũng nhiều và Mệnh Cách của cô ấy cũng gập ghềnh hơn những huyền sư bình thường.
Tổn thương con đường sinh dục, thiếu mất một “Lộc”.
Trong Năm Tệ chiếm phần “cô”, trong Mệnh Cách không có con cái.
Tam Khuyết thiếu phần “danh”, chú định khi cô ấy bước chân vào đường đời thì bất kể tham gia vào ngành nghề nào cũng sẽ không đạt được bất cứ danh tiếng gì.
Hòa Mị Mộ Đàn rất rõ ràng “Tệ Khuyết” trong Mệnh Cách của mình nên mới không đi học.
Cô ấy cũng không muốn trở thành một con quái vật không còn lý trí chỉ biết hút máu người cho nên vẫn luôn kiềm chế bản thân, sống ẩn dật trong vùng núi hẻo lánh, rời xa đám đông.
“Tiểu Trúc Đáng Yêu Nhất” tuy rằng đã làm việc vô đạo đức, sử dụng thuật pháp huyền học để phá hoại tình cảm giữa cô ấy và bạn trai nhưng bất kể từ góc độ luật pháp trên trần gian hay quy định dưới âm phủ thì tội của người này đều chưa đến mức phải chết.
Hòa Mị Mộ Đàn ra tay giết chết cô ấy thì sẽ chỉ khiến bản thân phải gánh sát nghiệt trên lưng, rất có thể còn bị phản phệ ở “Tệ Khuyết” trong Mệnh Cách.
Chuyện này cũng khiến cô ấy phá vỡ giới hạn của bản thân, từ nay về sau sẽ không thể kiểm soát được dục vọng muốn cắn nuốt máu người nữa.
Nếu đến tình trạng kia thì bây giờ cô ấy sẽ không thể chỉ được mời đến Linh Tổ và ngồi nói chuyện ôn tồn với nhau như này.
Nghe thấy Cố Chi Tang nói như vậy thì Hòa Mị Mộ Đàn cũng nhớ đến quyết định xúc động của bản thân khi đó, trong lòng cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô ấy buồn rầu nói:
“Tôi cũng không biết vì sao lúc đó lại tức giận đến như vậy… Khi Trần Lộ Cương đề nghị chia tay với tôi thì quả thật tôi cũng có chút buồn bã nhưng tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý về chuyện này rồi, vẫn có thể chấp nhận nổi.”
“Về sau, tôi phát hiện ra trên người anh ấy có dấu vết tâm trí bị che mờ bởi {Chú Đào Hoa} và tìm ra được người phụ nữ hạ chú kia. Khi nhìn thấy cảnh tượng hai bọn họ ở cùng một chỗ thì không hiểu sao tôi bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt tức giận, vô cùng oán hận cô ta, cũng chán ghét cả Trần Lộ Cương.”
Trần Lộ Cương trong lời kể của Hòa Mị Mộ Đàn chính là bạn trai cũ của cô ấy – cũng chính là nam sinh đã bị “Tiểu Trúc Đáng Yêu Nhất” cướp đi bằng “Chú Đào Hoa”.
Hòa Mị Mộ Đàn không còn mâu thuẫn và đề phòng với Cố Chi Tang nữa, lại còn có một chút hảo cảm khó hiểu nên đã trút hết tâm sự về mối quan hệ với bạn trai cũ cho cô nghe, cũng nói tất cả lý do vì sao cô ấy lại muốn ra tay với “Tiểu Trúc Đáng Yêu Nhất”.
Vào thời điểm rời khỏi vùng núi này thì Hòa Mị Mộ Đàn chỉ mới sáu tuổi.
Tám năm sau, cô ấy một mình trở về nơi này, đuổi đi hai mẹ con vô lại tu hú chiếm tổ và ở lại căn biệt thự trên sườn núi.
Trong lĩnh vực huyền học, Hòa Mị Mộ Đàn có thiên phú không hề thấp. Vào lúc chuyển về thì cô ấy đã tu luyện “Phi Đầu Giáng” đến giai đoạn có thể tách rời hoàn toàn phần đầu ra khỏi thân thể rồi.
Hơn nữa, trong quá trình lang thang bên ngoài thì cô ấy đã học được đủ loại thuật pháp Thiên Môn, cũng có thiên phú cao, không cần học tập bài bản mà vẫn thông thạo được việc trừ tà, còn chữa được vài căn bệnh nhỏ.
Vì vậy, cô ấy đã kế thừa nghề nghiệp lúc trước của mẹ mình, trở thành “bà cốt” mới ở khu vực dưới chân núi này.
Lúc đầu, dân làng ở lân cận cũng không tin tưởng năng lực của cô ấy cho lắm, sau khi dần dần nhìn thấy bản lĩnh thật sự của cô ấy thì bọn họ mới bắt đầu gọi Hòa Mị Mộ Đàn là bà cốt nhỏ.
Trần Lộ Cương là con trai của một người dân bản địa mà cô ấy quen biết khi vừa trở về nơi này trong năm đầu tiên.
Vào thời điểm đó, tình trạng tinh thần của mẹ Trần và sức khỏe thể chất của bà ấy cũng không được tốt lắm, thường xuyên phát bệnh điên. Khi bà ấy đến bệnh viện để kiểm tra thì bác sĩ đều nói không phát hiện ra chỗ nào không ổn, cũng không nhìn thấy bất cứ triệu chứng gì bất thường.
Tình hình như vậy đã giằng co gần hai năm nay rồi.
Khi nghe nói vùng núi này có một bà cốt nhỏ mới chuyển đến thì Trần Lộ Cương đã cõng mẹ mình lên núi để “khám bệnh”.
Trên thực tế, “bệnh” của mẹ Trần quả thật không thể chữa khỏi bằng phương pháp thông thường.
Khi Hòa Mị Mộ Đàn kiểm tra thì mới phát hiện ra, âm khí trên thân thể của bà ấy cực kỳ dày nặng, đã xâm nhập đến tận xương tủy rồi.
Cha Trần đi khá sớm.
Mẹ Trần tuổi còn trẻ đã là quả phụ, nhưng vẫn quản lý gia đình đâu ra đấy, chăm sóc cha mẹ chồng quá cố và Trần Lộ Cương còn đỏ hỏn. Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu cũng rất tốt đẹp.
Khi Trần Lộ Cương mười mấy tuổi thì bà ấy và một người đàn ông góa vợ trong thôn đã vừa ý nhau.
Lúc đó, chồng trước của bà ấy đã chết gần mười năm, bản thân mẹ Trần cũng mới 40 tuổi, một mình nuôi dưỡng con trai quả thật vô cùng vất vả.
Người đàn ông góa vợ kia rất chăm sóc bà ấy, còn thường xuyên giúp mẹ Trần cào thóc phơi lúa, săn một số động vật hoang dã để bổ sung dinh dưỡng cho Trần Lộ Cương và người già trong nhà.
Dần dần, ngay cả mẹ chồng của bà ấy – bà nội ruột thịt của Trần Lộ Cương cũng nói rằng nếu mẹ Trần vừa ý thì cứ tái hôn đi.