Ai ngờ được rằng, hai người bọn họ vừa định bàn chuyện thì mẹ Trần lại bỗng nhiên bị “bệnh”.
Trước đây, mẹ Trần chỉ là thân thể yếu ớt hơn người bình thường nhưng bây giờ còn mắc thêm bệnh điên. Một khi phát bệnh là không hề nhận biết được bất cứ ai nữa, gặp người là vừa khóc vừa cắn.
Ầm ĩ hơn nửa năm như vậy thì tình cảm mới đâm chồi giữa bà ấy và người đàn ông kia cũng lụn bại.
Một số người già có kinh nghiệm sống lâu năm trong thôn đã nói với người nhà họ Trần rằng có thể mẹ Trần đã bị thứ dơ bẩn gì đó bám theo nên mới bị căn bệnh quái ác như vậy.
Nhưng người nhà họ Trần đã không biết rằng, căn bệnh “điên” của con dâu nhà bọn họ và thứ dơ bẩn bám theo bà ấy lại chính là người chồng cũ đã chết sớm của bà ấy!
Người chồng cũ này khi còn sống cũng là một người có tính tình kém cỏi, tính cách hiếu chiến, tư tưởng bảo thủ, truyền thống và khá tự cao.
Sau khi bất ngờ bị tử vong do tai nạn ngoài ý muốn thì bởi vì có tiền án từng dùng hung khí gây thương tích cho người khác trên trần gian nên vị trí chuyển thế đầu thai của ông ta đã bị xếp đến 37 năm sau.
Vì vậy, hồn phách của người chồng cũ này vẫn luôn lang thang ở dưới địa phủ.
Hai người già nhà họ Trần và mẹ Trần vào ngày lễ tết cũng sẽ nhớ làm giỗ và hóa vàng mã cho ông ta. Vì vậy, cuộc sống ở dưới địa phủ của người này cũng thật sự khá dễ chịu.
Ông ta thường xuyên nghe thấy cha mẹ mình khen ngợi người vợ trên trần gian, nói con dâu nhà bọn họ hiếu thảo như thế nào, là một người phụ nữ lương thiện ra sao.
Những người bạn mèo mả gà đồng mà ông ta kết giao dưới địa phủ cũng biết về chuyện này và vô cùng hâm mộ ông ta có thể cưới được một người vợ tốt như vậy.
Ông ta cũng vô cùng đắc ý và hãnh diện, nhưng cũng cảm thấy có chút không cho là đúng.
Theo quan điểm của ông ta thì mẹ Trần đã được gả vào nhà họ Trần rồi thì sống là người nhà bọn họ, đến lúc chết cũng là quỷ của nhà bọn họ.
Ngay cả khi ông ta đã chết thì chuyện mẹ Trần chăm sóc con cái còn nhỏ, hiếu thảo với cha mẹ chồng cũng là điều đương nhiên.
Ai ngờ được rằng, vào năm thứ bảy sau khi ông ta qua đời, vào lúc mẹ của ông ta đốt vàng mã cho mình thì ông ta đã nghe thấy tin người vợ trên trần gian sẽ tái hôn. Điều này khiến cho ông ta cực kỳ tức giận.
Người ta thường nói: “Phụ nữ tốt không lấy hai chồng.”
Huống chi đối tượng mà mẹ Trần muốn tái hôn lại làm một người góa vợ!
Chẳng lẽ hương khói nhà họ Trần lại phải đi gọi người khác là cha sao?
Người đàn ông họ Trần đã chết không hài lòng chút nào.
Tiếp theo, dù ông ta nhìn người vợ trên trần gian đang lo liệu việc nhà, chăm sóc cha mẹ chồng từ góc độ nào cũng thấy cực kỳ không vừa mắt, cảm thấy bà ấy là người không thành thật.
Vì để ngăn cản người vợ trên trần gian của mình tái hôn, ác quỷ này đã nghĩ cách lén lút trốn khỏi địa phủ, chạy lên trần gian, trở về nhà họ Trần và quấn lấy bà ấy.
Khi Trần Lộ Cương cõng mẹ lên trên núi tìm Hòa Mị Mộ Đàn thì bởi vì bị âm khí quấn quanh một khoảng thời gian dài nên thân thể của mẹ Trần đã suy nhược đến mức chỉ còn da bọc xương.
Nhìn thấy tình trạng của mẹ Trần như vậy thì Hòa Mị Mộ Đàn như đã nhìn thấy tình cảnh lúc trước của mẹ ruột cô ấy.
Trong cơn giận dữ, cô ấy đã lập tức đi bắt quỷ hồn đang ẩn náu trong nhà họ Trần, kể lại ngọn nguồn đầu đuôi mọi chuyện cho người nhà họ Trần nghe.
Hai ông bà cụ nhà họ Trần cực kỳ khiếp sợ.
Ai có thể ngờ được rằng, thủ phạm hãm hại con dâu nhà bọn họ đến tình trạng thê thảm như này lại chính là đứa con trai của hai ông bà!
Hai ông bà già vừa gào khóc vừa liên tục xin lỗi con dâu, nói con trai hồ đồ nhà bọn họ có lỗi với bà ấy. Bên cạnh đó, bọn họ cũng khóc lóc cầu xin Hòa Mị Mộ Đàn buông tha cho con trai nhà mình, khiến cô ấy cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Cô ấy cười lạnh, chất vấn cặp vợ chồng già cả này chẳng lẽ không hề có lương tâm hay sao?
“Con trai của hai người đã chết từ sớm. Người phụ nữ này đã thức khuya dậy sớm, cực khổ làm hai công việc để nuôi dưỡng hai người già và cháu trai ruột thịt nhà mấy người. Trong thời gian dài mười năm dài đằng đẵng như vậy thì đến nuôi sói con cũng nên thân cận rồi!”
“Đại sư, chúng tôi thật sự có lỗi với con dâu, nhưng, nhưng…. Hai vợ chồng già cả chúng tôi sẽ trả tiền cho ngài, cầu xin ngài đừng can thiệp vào chuyện gia đình chúng tôi nữa!”
Điều khiến cho Hòa Mị Mộ Đàn không ngờ được là, trong rừng tre thối nát của gia đình này lại mọc được một mầm măng tốt.
Lúc đó, Trần Lộ Cương mới mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn còn đang học lớp 11, đã đứng ở bên cạnh im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nói với cô ấy:
“Làm phiền bà cốt nhỏ hãy tiễn cha tôi đi đi. Ông ta không có tư cách bắt nạt mẹ tôi như vậy.”
Hòa Mị Mộ Đàn cười lạnh một tiếng: “Tiễn đi đâu? Cha của anh còn không bằng heo chó nữa, vẫn chưa thấy bản thân mình làm sai gì cả.”
“…”
“Vậy thì đánh chết hoặc xua đuổi đi, miễn là mẹ tôi sẽ không bị ông ta quấn lấy và tra tấn nữa là được. Mong bà cốt nhỏ hãy ra tay giúp nhà chúng tôi.”