Tâm trạng của nhân viên Linh Tổ mặt tròn đã bình tĩnh hơn một chút, khẽ gật đầu rồi dẫn Cố Chi Tang sang bên kia.
Vì biết Cố Chi Tang muốn đến thẩm vấn người nên vào buổi sáng nay, khi Quản Kỳ Hoành bị cảnh sát phá cửa xông vào nhà bắt giữ thì anh ta đã bị nhốt luôn vào xe chuyên chở tội phạm trọng yếu rồi được đưa đến chỗ này để chờ thẩm vấn.
Trùng hợp thay, hai thành phố cũng không cách xa nhau lắm nên sau khi bận rộn một trận, đến giữa chiều là Quản Kỳ Hoành đã ngồi yên vị trong phòng thẩm vấn rồi.
Đãi ngộ của anh ta ở bên ngày thì không hề tốt như bên Hòa Mị Mộ Đàn được, ngay cả cơm trưa cũng không có mà ăn.
Dù sao, Hòa Mị Mộ Đàn chỉ là bị phẫn nộ che mờ tâm trí, mặc dù cô ấy tu luyện thuật pháp Thiên Môn nhưng chưa bao giờ giết qua người vô tội.
Còn Quản Kỳ Hoành thì không giống vậy.
Anh ta đã thu hút số lượng lớn người hâm mộ trên mạng dựa vào chiêu trò, lợi dụng sự yêu thích và tiền bạc của bọn họ để mặc sức chơi bời.
Chỉ chưa đầy một năm, anh ta đã từ một tên đầu đường xó chợ có tiền án tiền sự biến đổi thành một ngôi sao mạng có hàng triệu người hâm mộ.
Anh ta được sống trong căn hộ xa hoa, sang trọng có giá cả lên đến vài triệu, mỗi ngày nằm không đếm tiền nhưng vẫn còn chưa cảm thấy thỏa mãn, vẫn tiếp tục đẩy những người hâm mộ chân thành yêu thích anh ta vào bước đường cùng.
Quản Kỳ Hoành đã lạnh lùng nhìn bọn họ phải chịu đựng sự xui xẻo khi vận thế suy giảm, gia sản mất sạch, tương lai bị hủy hoại.
Nếu xét về sự độc ác và tàn nhẫn thì Quản Kỳ Hoành còn lợi hại hơn không ít tà tu thật sự!
Nhân viên trong Linh Tổ đều là thuật sĩ, huyền sư chính phái trong giới huyền học. Bọn họ tự nhận không thể làm ra nổi những chuyện táng tận lương tâm, mưu tài sát hại tính mạng con người như vậy.
Hơn nữa, sau khi biết rõ thủ đoạn hại người của Quản Kỳ Hoành thì tất nhiên sẽ chẳng có ai đối xử tốt với anh ta cả.
Cô gái mặt tròn dẫn Cố Chi Tang đến phòng thẩm vấn chuyên dùng để giam giữ các thuật sĩ huyền học. Cửa ra vào và tường bao quanh căn phòng này đều được dán rất nhiều bùa chú phòng ngự, gần như đã dán đầy cả bốn bức tường.
Bên cạnh căn phòng này cũng có một phòng quan sát, thiết bị giám sát đã được mở ra, trong phòng cũng có người theo dõi. Trong đó có một nhân viên trong phân bộ Linh Tổ địa phương và một người là cán bộ cấp cao của sở cảnh sát thành phố.
Nhìn thấy Cố Chi Tang đi đến thì tất cả mọi người trong phòng quan sát đều đứng dậy, kính trọng trò chuyện vài câu với cô.
“Chỉ đạo Cố, cô đã đến rồi.”
Thấy tầm mắt của cô nhìn về phía tấm kính trong suốt nối liền với phòng thẩm vấn thì một huyền sư trung niên đã đứng ra giải thích:
“Quản Kỳ Hoành đang ở trong phòng thẩm vấn bên kia. Chúng tôi đã triển khai tra hỏi anh ta ba lần rồi, hai lần trước nhất còn có sự hỗ trợ của cảnh sát Đổng nhưng anh ta vẫn ngậm chặt miệng.”
Vị cảnh sát họ Đổng đứng bên cạnh vị huyền sư trung niên này là một trong số ít các sĩ quan cảnh sát bình thường được tham gia vào cuộc điều tra bên Linh Tổ, có địa vị rất cao trong ban ngành.
Chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủi, vị sĩ quan này đã tận mắt chứng kiến những biến đổi kỳ lạ phát sinh trên người Quản Kỳ Hoành.
Khi nhìn thấy ảnh chụp so sánh trước và sau khi “biến đổi thành một người khác” của Quản Kỳ Hoành vẫn còn đang nằm trên hot search thì thế giới quan của vị sĩ quan vốn dĩ không tin vào quỷ thần này đã phải đập đi xây lại một lần nữa.
Cũng may, anh ấy có thể tiếp nhận khá tốt.
Bây giờ, khi gặp được Cố Chi Tang thì vị cảnh sát họ Đổng này cũng đã hiểu được vì sao trước đó, bên phía chính phủ lại nhiều lần điểm danh khen ngợi cô như vậy.
Người này quả thật là một kỳ nhân, có bản lĩnh thật sự!
Vị cảnh sát họ Đổng nói: “Nói ra thì thật là xấu hổ. Tôi được điều đến Linh Tổ để giúp đỡ là bởi vì trước kia tôi học chuyên ngành tâm lý, có chút kỹ xảo và tâm đắc trong thẩm vấn tội phạm. Tuy nhiên, trong việc này thì tôi lại không giúp đỡ được gì nhiều.”
Nhân viên Linh Tổ vội vàng nói: “Sĩ quan Đổng, anh tuyệt đối đừng nói như vậy, là do thằng nhãi kia quá gian xảo.”
Sĩ quan Đổng thở dài, tiếp tục nói:
“Nói đến đây thì tôi cảm thấy rất kỳ quái. Quản Kỳ Hoành này trong quá trình bị thẩm vấn đều có tâm trạng cực kỳ ổn định và bình tĩnh.”
“Cho dù chúng tôi thay phiên nhau sử dụng kỹ xảo tra hỏi nhưng anh ta vẫn không hề sợ hãi chút nào, dường như anh ta đang cực kỳ chắc chắn rằng bản thân nhất định có thể bình an vô sự.”
Chưa kể đến chuyện trong giọng nói của anh ta còn kèm theo sự kiêu ngạo và khinh thường. Hình như, trong mắt người này, tất cả các nhân viên cảnh sát ở đây đều thấp hơn anh ta một bậc, còn không bằng một con kiến.
Đã đến bước đường bị bắt giữ và nhốt vào phòng thẩm vấn rồi thì bọn họ cũng không hiểu anh ta lấy đâu ra tự tin như vậy nữa.
Cố Chi Tang khẽ gật đầu rồi đẩy cửa bước vào trong.