Nghe đến đây, có không ít khán giả theo dõi livestream đã lên tiếng bày tỏ ý kiến của mình:
[Ghê thật, đây chính là “Hung Trạch” đấy! Ba cô gái các bạn cũng gan dạ thật đấy, còn dám thuê ở đó. Đặc biệt là bạn khán giả tham gia tương tác này, chính bạn đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kia thì làm sao còn dám ở đấy nữa vậy??]
[Nguyên nhân cái chết của nam sinh kia là gì thế?]
[Không nên tiếp tục thuê ở đó nữa đâu, bất kể nguyên nhân chết có là gì đi nữa. Phòng ở mới có người chết thì đều có âm khí nặng, chủ nhà này chắc hẳn muốn các cô ở lại đó lâu hơn để gia tăng chút dương khí cho căn hộ rồi sau đó mới bán đi.
Nếu không, vừa mới xảy ra sự cố như vậy mà toàn bộ đều chuyển đi hết thì về sau căn nhà này sẽ không dễ cho thuê hay bán đi nữa.]
[Ha hả, đây không phải là đáng đời sao? Người có đầu óc thì chắc chắn sẽ không tiếp tục ở lại rồi!]
[Những người mắng mỏ bạn khán giả đến xin giúp đỡ kia là “ngu” và “tham” hãy yên tĩnh đi. Tục ngữ đã nói rồi, không làm chuyện khuất tất thì không sợ quỷ gõ cửa, chuyện người kia ngã xuống dưới cũng chẳng có liên quan gì đến bạn khán giả này mà.
Tôi cũng một thân một mình dốc sức làm việc từ sau khi tốt nghiệp nên có thể hiểu được sự chua xót và cân nhắc trong lòng em gái “Trứng Cuộn Cuốn”. Ai có tiền thuê được một căn hộ độc lập mà lại chấp nhận đi thuê chung với người khác chứ?
Một căn hộ ở trung tâm thành phố cấp một, lại còn nằm trên đoạn đường sầm uất thì giá cả phải đắt đỏ đến cỡ nào. Hơn nữa, một cô gái nếu ở trọ một mình thì cũng không an toàn gì.]
[…]
“Trứng Cuộn Cuốn” cũng nhìn thấy tranh chấp ở khu vực bình luận nên đã cười khổ một tiếng rồi nói:
“Mọi người mắng có lý lắm, tôi cũng rất hối hận khi tiếp tục thuê trọ ở đó.”
“Nhưng mà giá thuê nhà thật sự rất rẻ. Nếu tôi rời khỏi đó và quay về sống trong ký túc xá thì mỗi ngày đi qua đi lại sẽ mất ít nhất ba giờ đồng hồ. Tôi không thể tốn thời gian như vậy được!”
“Nếu đổi chỗ ở khác thì chưa nói đến chuyện tôi chưa chắc có thể tìm thấy một căn hộ có giá thuê rẻ như vậy, cộng thêm cũng phải xem xét đến nhân phẩm của những người cùng thuê nữa…”
Kỳ thực tập này quả thật vô cùng quan trọng với cô ấy.
Đã sắp đến lúc kết thúc rồi, những đồng nghiệp cùng tham gia lần này với cô đều cực kỳ nỗ lực, mỗi ngày đều đến công ty vào lúc 7 giờ, 8 giờ thì làm sao cô ấy có thể tụt lại phía sau so với người khác được.
Nếu không cố gắng thì công sức gần nửa năm nay của cô ấy sẽ đổ sông đổ biển hết.
Hơn nữa, hai sinh viên nữ khác cùng thuê chung cũng không chuyển đi.
Hai cô gái đó cũng không có nhiều tiền, nếu giờ muốn ở lại ký túc xá trong trường học thì phải thanh toán tiền ở học kỳ trước nên bọn họ cũng không thể quay về trường. Vì vậy nếu chuyển đi thì bọn họ phải tìm chỗ ở khác.
Nhưng mà, hai cô gái đó không tận mắt chứng kiến cái chết của nam sinh thuê chung căn hộ kia nên cũng không quá mức sợ hãi. Hai bọn họ còn ở chung một phòng nên có thể an ủi và bảo vệ lẫn nhau.
Vì vậy, hai nữ sinh đó đã chấp nhận “bồi thường” của chủ nhà, đồng ý tiếp tục ở lại với điều kiện chủ nhà có thể “nhanh chóng tìm người thuê mới lấp vào những phòng trống càng sớm càng tốt”.
Chủ nhà lại tiếp tục giảm giá và trong vòng hai ngày ngắn ngủi đã tìm được hai cô gái bị hấp dẫn bởi giá nhà rẻ, không e ngại “Hung Trạch” và đã lập tức ký được hợp đồng thuê nhà mới.
Khi nhìn thấy căn hộ thuê chung lại một lần nữa được lấp đầy, căn phòng của nam sinh đã chết kia cũng được chủ nhà sửa sang lại và bạn cùng phòng mới cũng đã dọn vào ở thì sau khi xem xét nhiều mặt, “Trứng Cuộn Cuốn” đã lựa chọn ở lại.
Đúng lúc này, Cố Chi Tang lên tiếng dò hỏi:
“Nếu bạn đã lựa chọn tiếp tục ở lại thì vì sao lại còn chuyển đi vậy?”
Xem từ tướng mạo của “Trứng Cuộn Cuốn” thì lần gần đây nhất mà cô ấy đã chuyển nhà trong cự ly ngắn là vào ba ngày trước.
Cô ấy vội vã chuyển ra ngoài căn hộ đã thuê lúc trước và cũng bị mất một khoản tiền không nhỏ. Cố Chi Tang đoán rằng cô ấy đã vi phạm điều khoản trong hợp đồng cho thuê nên bị khấu trừ tiền đặt cọc.
Sau khi im lặng một lúc thì “Trứng Cuộn Cuốn” đã nói: “Tôi cảm thấy không thoải mái, hơn nữa, mỗi ngày đều luôn nằm mơ thấy ác mộng liên tục.”
“Hình ảnh trong giấc mơ của tôi lúc đầu là cảnh tượng nam sinh kia rơi từ trên tầng cao xuống, sau đó đã biến thành một bóng đen đáng sợ. Có đôi khi tôi chỉ nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được bên cạnh giường hoặc ngay bên cạnh mình đang có thứ gì đó nhìn chằm chằm!”
“Tôi thề, mọi chuyện đều là sự thật. Không phải là ảo giác cũng không phải là do tôi tự tưởng tượng ra. Bởi vì kể từ thời điểm đó, thân thể của tôi luôn cảm thấy rét lạnh, cho dù có mặc thêm nhiều quần áo và quấn thêm chăn, hoặc là đứng dưới ánh nắng mặt trời thì toàn thân tôi vẫn lạnh đến run rẩy cả người.”