Sau khi bọn họ mở cửa ra thì có một số người đang mặc thường phục xuất trình giấy tờ tùy thân để chứng minh thân phận cảnh sát của bọn họ.
Khi nhìn thấy một cô gái trẻ có chút chật vật đi theo cảnh sát vào trong thì những người thuê trọ khác đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Chủ nhà?”
“Cô Tôn?”
Chẳng bao lâu sau, nhìn tình cảnh vô cùng ngượng ngùng và sắc mặt khó coi của chủ nhà trẻ tuổi thì tất cả mọi người đều phản ứng lại, hình như đối phương đã bị coi thành tội phạm và đang bị cảnh sát khống chế.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Cố Chi Tang là “trong phòng này có quỷ” thì ánh mắt của mấy khách thuê trọ khác khi nhìn về phía chủ nhà trẻ tuổi kia đều có thêm một chút cảnh giác và hoài nghi.
Chủ nhà họ Tôn có hơi tức giận, cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng và nói:
“Mấy người cảnh sát các anh có ý gì thế? Vừa đến đã bắt tôi như áp giải tù nhân vậy. Tôi chỉ quay về căn hộ của mình để xem thử thôi thì đã phạm tội gì chứ? Cố Chi Tang trên mạng kia nói rằng căn hộ của tôi có vấn đề thì mấy người lập tức tin ngay hả?”
Nhưng không có ai trả lời cô ta hết.
Bởi vì lệnh bắt giữ đã được bên trên trực tiếp ban hành xuống.
Dường như vị Cố Chi Tang kia đã tính trước được người phụ nữ này sẽ xuất hiện tại đây nên đã thông báo cho bên cảnh sát cử người canh gác ở trước khu nhà ở này.
Quả nhiên, bọn họ chỉ ngồi xổm ở trước khu nhà một lúc thì đã thấy chủ nhà Tôn Nguyệt Nguyệt đến.
Điều kỳ lạ là đối phương không phải đi từ khu vực bên ngoài vào trong mà là từ một khu nhà khác bên trong đi ra phía ngoài.
Sau khi khống chế được đối phương thì những cảnh sát mặc thường phục đã dẫn cô ta đến luôn căn hộ cho thuê kia.
Rốt cuộc đã gặp được người muốn gặp nên Cố Chi Tang cũng lập tức quan sát cẩn thận khuôn mặt của cô gái này. Sau đó, ánh mắt của cô càng thêm lạnh lùng.
Cô đột nhiên nở một nụ cười: “Cô Tôn nếu đã sống ở khu nhà bên cạnh thì chắc hẳn cũng đã nhìn thấy được bạn khán giả xin giúp đỡ đi vào bên trong rồi. Vậy thì vì sao cô lại không sang căn hộ này để làm rõ mọi chuyện mà lại vội vàng thu dọn đồ đạc để rời đi thế?”
Tầm mắt của mọi người lập tức quét về phía cô Tôn và phát hiện ra quả thật cô ta đang đội mũ, ăn mặc chỉnh tề, đeo một cái túi không nhỏ, rõ ràng là bộ dạng muốn chạy trốn.
Lại nghe thấy người phụ nữ họ Tôn còn có một bất động sản trong khu này, thậm chí còn ở cách căn hộ cho thuê không xa thì mọi người lại càng nghĩ sâu xa hơn, cũng càng nghi ngờ cô ta hơn.
Tiểu Hà bỗng nhiên lên tiếng: “Chị Nguyệt Nguyệt, không phải chị đã nói căn hộ này cách quá xa phòng làm việc của chị nên quanh năm không ở mấy sao? Vì thế nên chị mới cho thuê căn hộ này mà, không phải à?”
Tiểu Cao cũng nghĩ đến một số việc không phù hợp với lẽ thường: “Đúng vậy, chị còn thường xuyên tặng đồ cho bọn em…”
Nói đến đây thì Tôn Nguyệt Nguyệt này trong cảm nhận của bọn họ là một người vừa có tiền vừa khá nhàn rỗi.
Rõ ràng cô ta là chủ nhà cho thuê nhưng lại thường xuyên quan tâm bọn họ có sinh hoạt thoải mái hay không? Đồ gia dụng còn sử dụng tốt không? Có lúc còn đến tận nhà tặng đồ ăn cho bọn họ, nói rằng đây là quà phúc lợi cho nhân viên trong phòng làm việc của cô ta. Vì mua quá nhiều, phát không hết nên mới mang đến cho bọn họ một ít.
Những người thuê trọ khi nhắc đến Tôn Nguyệt Nguyệt thì đều phải cảm thán rằng cô ta là một thiên sứ vừa xinh đẹp, vừa có tiền lại có tấm lòng tốt bụng.
Có thể gặp được một chủ nhà như vậy thì quả thật là phúc đức của bọn họ.
Nhưng đến lúc này thì tất cả mọi người đều hoang mang rằng vì sao Tôn Nguyệt Nguyệt lại đối xử với bọn họ tốt như thế?
Trên thế giới này thật sự tồn tại một chủ nhà vừa chu đáo vừa quan tâm người thuê trọ như vậy sao?
Sắc mặt của Tôn Nguyệt Nguyệt có chút khó coi: “Nhà của tôi thì tôi muốn mua ở đâu thì mua, muốn ở nơi nào thì ở nơi đó, có vấn đề gì chứ?”
“Bây giờ mấy người dám khống chế tôi như vậy, còn nói trong nhà của tôi có quỷ thì quả thật toàn là lời nói vô căn cứ! Quốc gia còn có pháp luật nữa không vậy?”
“Cô Tôn đừng nóng vội.” Cố Chi Tang chậm rãi nói: “Cảnh sát Triệu, video theo dõi vào thời điểm nam sinh kia nhảy lầu còn giữ lại không vậy?”
Sĩ quan cảnh sát dẫn đội đang mặc thường phục nghe vậy thì cũng lên tiếng trả lời: “Có, sở cảnh sát chúng tôi đã sao chép lại một bản.”
“Làm phiền anh giúp đỡ lấy bản sao đó, tôi muốn nhìn qua một lần.” Cố Chi Tang nói.
Cảnh sát địa phương đã hành động cực kỳ nhanh chóng, chẳng bao lâu sau đã gửi video theo dõi đến.
Video cũng không dài, bởi vì khu vực công cộng chỉ có phòng khách nên phạm vi quay cũng không tính là quá rộng.
Nhìn hình ảnh nam sinh kia đi thẳng về phía cửa sổ, tự mình di chuyển ghế rồi dồn ép bản thân chui ra ngoài từ cửa sổ nhỏ kia thì những người thuê trọ còn lại đều không hẹn mà cùng rùng mình.
Viên Trầm Phương quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn. Còn hai người thuê nhà mới cũng lần đầu tiên xem video theo dõi kỳ lạ này nên bị dọa đến mức da đầu tê rần.