Tôn Nguyệt Nguyệt mất kiên nhẫn: “Chính anh ta tự sát thì có vấn đề gì chứ? Cũng có liên quan gì đến tôi?”
Cố Chi Tang không để ý đến cô ta: “Cảnh sát Triệu, làm phiền anh tua video về lúc đầu tiên.”
“Tạm dừng đã.”
Hình ảnh được dừng lại trên màn hình là thời điểm nam sinh kia vừa bắt đầu xuất hiện trên video theo dõi.
Cố Chi Tang nói: “Trước tiên, tôi đã tìm hiểu tình hình khái quát từ cảnh sát địa phương và cũng có được bản vẽ mặt bằng bên trong căn hộ này, cũng biết được vị trí các phòng ngủ của mỗi người các bạn.”
Mọi người vẫn không hiểu lắm.
Ngay sau đó, Cố Chi Tang đã tiếp tục nói: “Mọi người thử nhìn kỹ vị trí và góc độ khi nam sinh kia xuất hiện trong phạm vi ghi hình của camera giám sát đi.”
“Dựa theo bố trí trong căn hộ, nếu anh ấy đi ra phòng khách từ phòng ngủ của mình đến cửa sổ nhỏ kia để nhảy xuống thì vị trí xuất hiện trên màn hình camera phải là ở góc trên bên phải.”
“Bởi vì dựa theo bố cục trong căn hộ thì vị trí phòng ngủ của anh ấy phải nằm ở góc đó mới đúng.”
“Nhưng nhìn trên màn hình thì vị trí xuất hiện của nam sinh này lại từ phía đối diện thẳng với cửa sổ nhỏ ở phòng khách.”
Cảnh sát Triệu lập tức hiểu được: “Cô Cố muốn nói rằng trước khi nhảy xuống thì nam sinh này đã đi sang phòng của người khác, lúc sau cũng đi ra từ căn phòng đó sao?”
Cố Chi Tang khẽ nhún vai: “Chắc hẳn là vậy.”
“Bố cục trong căn hộ này là phòng khách ở giữa, các phòng ngủ khác nằm ở xung quanh. Trong nhà cũng không có hành lang và lối đi nhỏ ngăn cách hoặc cản trở bước chân của người này.”
“Nếu anh ấy đi từ phòng ngủ của mình thì tôi không thể nghĩ ra được lý do gì khiến anh ta phải vòng sang đến cửa phòng của người khác rồi mới đi thẳng đến cửa sổ nhỏ ở phòng khách.”
Cảnh sát Triệu lập tức nói: “Nhưng sau khi sự việc xảy ra thì chúng tôi đều đã kiểm tra mỗi căn phòng trong nhà rồi, không hề phát hiện ra có dấu vết nào còn sót lại.”
Cố Chi Tang khẽ nhếch khóe môi dưới: “Không phát hiện ra cũng không có nghĩa là không tồn tại.”
Dù sao, thế giới này có tồn tại thần quái và ma quỷ, luôn luôn sẽ có một số người vì lợi ích riêng mà phá hủy quy tắc, làm ra đủ loại chuyện.
“Tôi hiểu rồi.”
Cảnh sát Triệu lập tức đi đến căn phòng nằm đối diện với cửa sổ nhỏ của phòng khách, khớp với vị trí xuất hiện của nam sinh kia trong video – cũng chính là phòng ngủ của Tiểu Hà và Tiểu Cao:
“Xin lỗi, chúng tôi cần kiểm tra lại tất cả phòng ngủ trong căn hộ này.”
“Nếu như có thể thì cũng mong cô Cố sẽ giúp chúng tôi {xem thử}.”
“Xem” này tất nhiên không phải nhìn những đồ đạc bình thường mà là xem thử có thứ “bất thường” nào đó tồn tại hay không.
Nhìn thấy vị cảnh sát mặc thường phục đi về phía căn phòng kia thì mí mắt của Tôn Nguyệt Nguyệt đã hơi giật nhẹ, hoàn toàn luống cuống.
Từ sau khi Cố Chi Tang phát hiện ra sự bất thường trong video theo dõi và biết được nam sinh cùng thuê trọ trước kia – người đã ngã từ trên tầng cao xuống, rất có thể đã từng đi vào phòng ngủ của bọn họ, thậm chí nguyên nhân xảy ra vụ việc không may kia cũng có thể xuất phát từ căn phòng này thì sắc mặt của hai sinh viên nữ đã trắng bệch.
Hai người không dám cản trở cảnh sát, chỉ biết đi theo cảnh sát Triệu vào trong phòng mình.
Một lúc sau, Tiểu Cao đã lắp bắp hỏi: “Đại sư Cố, trong phòng chúng tôi có vấn đề gì không?”
“Có.” Giọng nói của Cố Chi Tang cực kỳ chắc chắn.
Ngay khi vừa mở cửa ra thì cô đã xác định được căn phòng này chính là nguồn gốc của sự xuất hiện bất thường kia.
Trong tầm mắt của cô, một đoàn suy khí đã ngưng tụ thành một đám sương mù dày đặc, gần như bao phủ toàn bộ căn phòng, dày hơn nhiều so với bên ngoài.
Cảnh sát Triệu quan sát bốn phía và cũng không khỏi nhíu mày lại.
“Trong phòng này… có mùi là lạ rất nhạt. Mọi người có ngửi thấy không?”
Các cảnh sát mặc thường phục đi đằng sau cũng khụt khịt mũi nhưng đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác nói: “Không có.”
Chỉ có một người nói: “Lúc vừa bước vào cửa hình như có ngửi thấy một chút nhưng lúc ngửi cẩn thận lại thì không thấy gì nữa.”
Còn hai sinh viên nữ thuê căn phòng này thì đều bày tỏ chỉ ngửi thấy mùi hương của nến thơm thôi.
Sau khi nghe xong lời nói của Cố Chi Tang và cảnh sát Triệu thì trên khuôn mặt của Tiểu Cao và Tiểu Hà càng lộ vẻ thấp thỏm hơn.
“Dừng lại một chút.” Cố Chi Tang bỗng nhiên lên tiếng, nói với Viên Trầm Phương – người đang cầm điện thoại kết nối với phòng livestream, đang yên lặng đi theo phía sau mọi người:
“Bạn lùi lại hai bước về phía cửa ra vào đi.”
Viên Trầm Phương hơi sửng sốt một lát, sau khi nhận ra những lời này là nói với mình thì đã lập tức lùi lại.
Sau khi lùi lại khoảng ba bước, chỉ cần lùi thêm một bước là sẽ bước ra khỏi căn phòng này thì Cố Chi Tang đã kêu dừng lại.
“Căn phòng ở phía bên trái của bạn, hãy mở cửa đi vào trong đi.”