Cảnh sát Triệu ý thức được có thể cô đã phát hiện ra điều gì đó nên cũng quay ra phía đó, đẩy cửa bước vào căn phòng kia.
Sau khi mở đèn lên thì anh ấy đã nói: “Cô Cố, đây là một phòng vệ sinh.”
Khu nhà ở XX bán căn hộ có kèm theo dịch vụ trang trí nội thất trọn gói, là khu nhà ở thương mại cao cấp nên phòng ngủ chính trong căn hộ được thiết kế có phòng vệ sinh ở bên trong, mô phỏng theo cách trang trí của các khách sạn sang trọng.
Bên trong phòng vệ sinh có tách riêng khu vực khô và ướt, không gian rất lớn.
Bồn rửa tay và bệ vệ sinh được sắp xếp ở bên ngoài, bên trong là khu vực tắm vòi sen và một bồn tắm lớn.
Từ gạch lát tường và lát sàn đến những đồ trang trí được bày đặt trên các giá và kệ bên trong thì mọi người đều có thấy được chủ nhà đã trả rất nhiều tiền cho việc trang trí nội thất.
Ngay khi cảnh sát Triệu và một số nhân viên cảnh sát khác đang định lục soát phòng vệ sinh này, muốn kiểm tra kỹ càng từ trong ra ngoài một lần thì Cố Chi Tang đã bảo bọn họ dừng lại.
Không cần thiết phải lãng phí sức lực như vậy.
Cô đã phát hiện ra nguồn gốc phát sinh suy khí rồi.
“Vương vấn” của nam sinh đã chết luôn bám theo Viên Trầm Phương kia đã bị thứ gì đó ảnh hưởng, rời khỏi khu vực xung quanh thân thể của cô ấy và không ngừng va chạm vào một chỗ.
Chỗ đó đúng là nơi có cuồn cuộn khí đen đang không ngừng lan tràn ra ngoài.
Đôi mắt của Cố Chi Tang thâm sâu như giếng cổ: “Cô Tôn, đến lúc này rồi thì cô vẫn không có gì muốn trình bày sao?”
Mọi người quay đầu lại và phát hiện ra, chủ nhà họ Tôn đang bị một nhân viên cảnh sát áp giải không biết từ khi nào đã trắng bệch cả mặt, thậm chí trên khuôn mặt của cô ta còn lộ ra biểu cảm cực kỳ hoảng hốt.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía điện thoại di động trên tay Viên Trầm Phương, đôi môi mấp máy nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra lời nào.
Cố Chi Tang cười nhạo một tiếng: “Cảnh sát Triệu, làm phiền anh đập vỡ tấm gương kia đi.”
Điều cô ta lo lắng nhất, cực kỳ không muốn xảy ra nhất cuối cùng vẫn phát sinh tại thời khắc này.
Tôn Nguyệt Nguyệt nhận ra rằng Cố Chi Tang không phải đang nghi ngờ, cũng không phải đang tìm kiếm thử mà là đã thật sự phát hiện ra bí mật mà cô ta vẫn luôn che giấu.
Cảm giác khủng hoảng khi bí mật phủ đầy bụi bao lâu nay sắp bị tiết lộ khiến cô ta vùng vẫy mãnh liệt, muốn lao đến ngăn cản hành động của cảnh sát Triệu.
“Không được! Các anh không được động đến gương nhà tôi!”
“Tôi mới là chủ hộ của căn nhà này, tất cả đồ trang trí và nội thất trong phòng đều thuộc quyền sở hữu của tôi. Không được tôi cho phép thì mấy người có tư cách gì phá hủy tài sản cá nhân của tôi chứ? Tôi có quyền mời mấy người ra ngoài!”
Động tác của cô ta cực kỳ dữ dội, đã giãy thoát khỏi sự kiềm chế của hai nhân viên cảnh sát và bổ nhào đến bên cạnh cảnh sát Triệu, siết chặt lấy tay áo của anh ấy.
Phải mất một lúc thì cảnh sát Triệu mới thoát thân được và vạt áo trước cùng tay áo của anh ấy đã bị cô ta túm nhăn nhúm, không còn phẳng phiu nữa.
Chiếc gương được lắp đặt trong nhà vệ sinh có kích thước rất lớn.
Lắp đặt sát tường từ trên bồn rửa mặt và kéo dài sang hai bên phải ít nhất hai mét, chiều rộng cũng hơn một mét.
Khi Tôn Nguyệt Nguyệt trang trí căn hộ này thì dường như cũng quan tâm đến độ thẩm mỹ khi sử dụng gương.
Phía mép trên gần tường có hơi nhô ra ngoài, hai bên cạnh gương được trang trí một vòng đèn có sắc màu ấm, độ sáng cũng không cao, có tác dụng lấy sáng khi sử dụng.
Sau khi hỏi mượn những người thuê trọ để lấy thùng dụng cụ kỹ thuật trong nhà thì cảnh sát Triệu đã dùng bùa dự định đập thẳng vào mặt gương.
Khi nhìn thấy bản thân trong gương thì anh ấy đã có chút ngạc nhiên.
Khuôn mặt của anh ấy đã đẹp trai hơn thực tế bên ngoài, từng nếp nhăn và đường vân trên mặt đều nhẵn thín, còn được ánh đèn ở quanh gương khiến khuôn mặt sáng sủa hơn hẳn. Dường như làn da của anh ấy đã được dùng hiệu ứng làm đẹp vậy.
Anh ấy đánh giá chắc hẳn chiếc gương này có giá trị không hề thấp.
Sau khi chần chừ một lúc thì cảnh sát Triệu vẫn vung tay lên, dùng búa đập thẳng vào mặt kính.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, mặt gương bị lõm xuống một vết rạn như mạng nhện, dần dần lan rộng ra bốn phía.
Một số vụn thủy tinh đã rơi xuống bồn rửa tay.
Cảnh sát Triệu lại đập thêm hai lần nữa thì mấy mảnh gương lớn mới vỡ xuống để lộ ra vách ngăn trắng tinh ở đằng sau.
Ngay lúc anh ấy đang định nói không có gì khác lạ cả thì đột nhiên, anh ấy ngửi thấy một mùi hơi lạ.
Giống như là mùi của thứ gì đó đã để lâu năm rồi, gần như đã thối rữa và biến chất hoàn toàn, cực kỳ khó ngửi.
Thật ra, từ khi bước vào phòng ngủ này thì anh ấy đã ngửi thấy một chút mùi lạ, nhưng lại bị mùi của nến thơm lấn át nên không rõ ràng lắm.
Khi bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc thì cảnh sát Triệu cũng cảm thấy mùi lạ như có như không ở bên ngoài rất có thể đã được khuếch tán ra ngoài vì mùi hôi trong nhà vệ sinh bên này.