Những cô gái thuê trọ khác cũng trắng bệch cả mặt và gật đầu theo. Bọn họ đều nói rằng đã gửi ảnh cho Tôn Ngoạt.
Tiểu Cao, Tiểu Hà, và cô gái trẻ hướng nội mới đến đều là những cô gái có kinh nghiệm sống ít ỏi, ý thức cảnh giác cũng yếu nên đã gửi ảnh ngay cho Tôn Ngoạt, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều.
Còn cô gái trưởng thành 28 tuổi mới thuê trọ thì vốn dĩ đã lăn lộn trong xã hội vài năm rồi nên khi nghe thấy yêu cầu gửi ảnh chụp cũng cảm thấy kỳ lạ và cảnh giác hơn. Cô ấy đã lấy lý do bản thân chưa có ảnh chụp phù hợp nên chưa gửi cho Tôn Ngoạt.
Đến tận bây giờ, Tôn Ngoạt vẫn chưa hỏi lại nên cô ấy cũng chưa gửi.
Tiểu Cao run rẩy hỏi: “Cố, đại sư Cố, chúng tôi đã gửi ảnh thì sẽ thế nào vậy?”
Sau khi im lặng một lát thì Cố Chi Tang đã thở dài một hơi. Cô cảm thấy cũng không cần thiết phải nói dối bọn họ:
“Ảnh chụp là thứ lưu giữ lại hình ảnh của một người trong khoảnh khắc được chụp, cũng cất chứa bóng dáng và năng lượng của người đó.”
“Ngoại trừ những bộ phận trên thân thể con người như da, tóc, v.v… hoặc những đồ vật cá nhân gần gũi thì ảnh chụp – đặc biệt là ảnh chụp tự nguyện đưa cho người khác, khi rơi vào tay của một huyền sư thì có thể làm được rất nhiều việc.”
“Vừa nãy mọi người cũng nghe chuyện rồi. Trước ảnh thờ của Tôn Danh Hạo có đặt một cái đĩa, bên trong có tro tàn còn sót lại của một số ảnh chụp bị thiêu cháy. Mọi người cảm thấy những bức ảnh kia sẽ là của ai đây?”
Trong đầu mấy cô gái thuê trọ lập tức ầm vang một tiếng, cả người chết trân như bị sét đánh, toàn thân choáng váng.
Sự sợ hãi và cảm giác rét lạnh không thể kiềm chế đã nảy sinh trong lòng bọn họ.
Các cô gái không khỏi quay đầu lại nhìn về phía cái đĩa kia.
Bột phấn bên trong có tro tàn đã cháy đen trộn lẫn với một ít màu xám, đó là ảnh chụp của các cô ấy!
Chúng đã được đốt trước ảnh thờ tương tự như hoạt động đốt vàng mã, tiền giấy để thờ cúng người đã chết.
“Ảnh chụp của người sống, ảnh thờ của người chết là một môi giới lưu giữ hình ảnh của người chết và người sống tại một thời điểm nhất định. Từ đó, huyền sư có thể sử dụng vài phương pháp khiến cho hai người bị cách biệt ở hai cõi Âm – Dương cùng được đặt vào trong một chiều không gian.”
Cố Chi Tang giải thích:
“Khi những ảnh chụp mà các bạn chủ động gửi cho cô ta được đốt như một {cống phẩm} cho Tôn Danh Hạo thì vong hồn đã chết ở dưới Âm Tào Địa Phủ có thể nhận được.”
“Hơn nữa, nó có thể thông qua chất môi giới là ảnh chụp để truyền lực lượng từ âm phủ lên trần gian, liên kết với các bạn, hình thành một mối quan hệ chặt chẽ.”
Chuỗi liên kết với âm hồn dưới âm phủ như này thì tất nhiên người bình thường không thể nhìn thấy được.
Nhưng ở trong mắt Cố Chi Tang thì trong số những cô gái thuê trọ này, đặc biệt là ba cô gái là khách thuê đã lâu thì từ thân thể của bọn họ đều bốc lên một đoàn thi khí xám xịt và chậm rãi bay về phía ảnh thờ của thanh niên kia.
Những thi khí này có cùng nguồn gốc, không khác biệt gì.
“Vì sao vậy?” Giọng nói sắc nhọn của Tiểu Cao vang lên, cô ấy không ngừng lắc đầu: “Tôn Ngoạt, vì sao cô lại muốn hãm hại chúng tôi chứ?!”
Dưới đáy lòng của cô ấy có một dự cảm không tốt, dường như nếu cứ tiếp tục dò hỏi thêm thì cô ấy sẽ nhận được một số câu trả lời mà bản thân không thể chịu đựng nổi.
Nhưng nỗi sợ hãi và sự hoài nghi khi chỉ nghe được nửa chừng câu chuyện đã thôi thúc cô ấy tiếp tục đặt câu hỏi.
Trên khuôn mặt của Tôn Ngoạt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, toàn thân thả lỏng hơn.
Cô ta biết rằng sự việc đã đến bước này rồi thì cũng chẳng có gì cần thiết giấu giếm nữa. Dù sao, Cố Chi Tang kia như một con quái vật vậy, chuyện gì cũng biết hết cả, không có gì là cô không biết.
“Bởi vì các cô tham lam, cũng cực kỳ xui xẻo nên mới gặp phải tôi thôi. Số mệnh của các cô đã định trước sẽ gặp phải chuyện này rồi.”
Cô ta lạnh lùng nói: “Không phải tôi muốn hại các cô mà là mỗi một người trong các cô đều muốn nhặt của hời. Các cô chủ động đến tìm tôi và muốn thuê phòng trong căn hộ của tôi mà. Tôi đâu có ép buộc bất cứ người nào chứ.”
“Cô! Cô nói như này là đang giảo biện!” Tiểu Hà tức giận đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Tôn Ngoạt không thèm để ý đến cô ấy, chỉ nở một nụ cười như bị bệnh thần kinh:
“Các cô không phải đều muốn biết thi thể của Tôn Danh Hạo đang ở đâu sao? Không cần phải phí công phí sức đi tìm làm gì, mà có tìm thì cũng không thấy đâu. Bởi vì, nó ở ngay tại đây đấy.”
Những người có mặt trong căn hộ và các khán giả theo dõi livestream nhìn nụ cười của cô ta mà rét lạnh trong lòng.
Cảnh sát Triệu quát lớn nói: “Đừng có ra vẻ bí hiểm nữa, thành thật khai ra đi!”
“Tôi không muốn lây dính mùi hôi thối của Tôn Danh Hạo, càng không muốn làm những việc này… Nhưng tôi không còn cách nào khác cả. Ai bảo rằng tôi phải có được một {đứa trẻ} mang dòng máu nhà họ Tôn chứ?”
“Tôi nhất định phải dựa vào máu thịt của nó…”
Tôn Ngoạt thu ý cười trên mặt, biểu cảm lạnh tanh:
“{Đứa trẻ} là máu mủ ruột thịt của cha mẹ nên tất nhiên máu thịt của Tôn Danh Hạo phải hòa trộn với máu thịt của mấy người các cô rồi.”