[?? Đào mộ người chết hả? Thật hay giả vậy? Tôn Ngoạt này đúng là một người tàn nhẫn đấy!
Nhưng mà, có được một đứa trẻ mang dòng máu nhà họ Tôn là có ý gì vậy? Không phải Tôn Danh Hạo đã chết rồi sao? Người chết rồi cũng có thể tạo ra được một đứa trẻ hả?]
[Trời ạ, lượng thông tin trong lời nói của Tang Tang thật sự quá bùng nổ rồi đấy. Hơn nửa đêm nghe chuyện này khiến trong lòng tôi cảm thấy quá sợ hãi, phải quấn chặt cái chăn nhỏ của mình thêm!]
[Tôi có một suy đoán khá đáng sợ. Tôn Ngoạt này cho thuê căn hộ với giá rẻ, chuyên môn cho các cô gái trẻ tuổi thuê, lại còn đặt ảnh thờ của em trai kế tại một vị trí đáng khinh như vậy.
Kết hợp với chuyện nhà vệ sinh này thường xuyên được các cô gái ở trọ sử dụng, Cố Chi Tang cũng đã nói “muốn có một đứa trẻ”… Thì chắc hẳn có liên hệ gì đó giữa những sự việc này, đúng không?
Người phụ nữ kia sẽ không phát điên đến mức sử dụng tà thuật gì đó để gây họa cho những cô gái thuê trọ đấy chứ?!]
Viên Trầm Phương đang cầm chặt điện thoại di động trong tay nên tất nhiên cũng có thể nhìn thấy được tất cả bình luận chạy trên màn hình. Cô ấy thấy đủ loại suy đoán của các khán giả nên càng lo sợ và bất an hơn.
Tôn Ngoạt thì trợn tròn cả hai mắt, lộ ra biểu cảm cực kỳ luống cuống khá rõ ràng.
Cảnh sát Triệu không nhịn được nữa phải lên tiếng dò hỏi: “Chỉ đạo Cố, lời này của cô có ý gì vậy? Tôn Ngoạt đã đào mộ của Tôn Danh Hạo sao? Điều này chắc không thể nào đâu.”
Trên tài liệu ghi rõ rằng Tôn Truyền Phát đã mua một vị trí đặt mộ cực kỳ đắt đỏ ở một nghĩa trang cao cấp trong thành phố để làm nơi chôn cất cho Tôn Danh Hạo.
Trong mấy năm qua, đất đai trong thành phố đều được kiến thiết và quy hoạch lại nên càng ngày càng có nhiều người lựa chọn lưu giữ tro cốt của người thân đã chết bằng cách hỏa táng.
Nhà họ Tôn có thể chuẩn bị kỹ càng và tiêu một số tiền lớn để tiến hành việc chôn cất dưới đất thì hiển nhiên tình cảm của ông Tôn đối với người con trai này cũng khá sâu sắc.
Hơn nữa, nơi chôn cất là nghĩa trang có quản lý nên khả năng bị quật mộ đào xác có thể nói là cực kỳ thấp.
“Nếu cảnh sát Triệu không tin thì có thể liên hệ với người nhà họ Tôn để đào mộ lên, bên trong ngôi mộ kia chắc chắn chẳng có gì cả.”
Cố Chi Tang không bất ngờ với việc cảnh sát Triệu không tin: “Không phải cô ta chính tay đào thi thể lên. Anh có thể hiểu theo cách là cô ta đã thuê người dùng thủ đoạn đặc thù để lấy thi thể ra ngoài.”
Vừa dứt lời thì Cố Chi Tang cũng “chậc” một tiếng.
Nếu không phải cô có thể nhìn rõ Nhân Quả và chân tướng sự việc, cũng nhìn thấu được nguyên nhân và quá khứ đã xảy ra thì cô cũng không thể ngờ được rằng, người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, nhìn có vẻ là một người bình thường bên kia màn hình lại có thủ đoạn lợi hại như vậy.
“Việc đào mộ lên chắc chắn không phù hợp quy củ rồi.” Cảnh sát Triệu nhíu mày, cũng hiểu được đây chắc hẳn là một sự kiện thần quái.
Tuy rằng anh ấy rất khó có thể hiểu được nhưng bản thân cảnh sát Triệu vẫn cảm thấy độ tin cậy trong lời nói của Cố Chi Tang là cực kỳ cao.
Là một nhân sĩ huyền học được phía chính phủ điểm danh khen ngợi nhiều lần thì năng lực của Cố Chi Tang hoàn toàn không cần phải nghi ngờ nữa. Cô đã nói trong mộ của Tôn Danh Hạo không có thi thể thì gần như chắc chắn rằng xác của anh ta đã bị ăn cắp rồi.
“Nhưng Tôn Ngoạt trộm thi thể của Tôn Danh Hạo làm gì chứ?” Cảnh sát Triệu hỏi: “Vậy bây giờ thi thể của anh ta đang ở chỗ nào?”
Vẻ mặt của Cố Chi Tang khá phức tạp: “Cô ta trộm xác chết là vì muốn nuôi dưỡng quỷ vật.”
“Còn về phần thi thể ở chỗ nào thì mọi người sẽ không muốn biết đâu.”
Không biết vì sao, khi Viên Trầm Phương và những khách thuê trọ khác đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Cố Chi Tang trên màn hình thì tất cả đều có cảm giác hoảng hốt khó hiểu.
“Cô Viên, cô và những cô gái thuê chung căn hộ có phải đều đã cung cấp ảnh chụp của mình cho Tôn Ngoạt hay không?”
Đột nhiên bị điểm danh gọi tên nên Viên Trầm Phương không khỏi run bắn cả người.
Cô ấy cẩn thận nhớ lại và trong ký ức mơ hồ của mình thì hình như đã có việc như vậy:
“Tôi cũng không rõ lắm về những người khác. Nhưng lúc trước, khi tôi ký hợp đồng thuê nhà thì cô ấy từng yêu cầu tôi gửi phải gửi file ảnh điện tử, nói rằng có thể cần dùng khi ký kết hợp đồng.”
Đây cũng không phải lần đầu tiên Viên Trầm Phương đi thuê nhà. Trước đây, khi ký hợp đồng thì đều làm trên giấy trắng mực đen, không có yêu cầu phải gửi ảnh chụp nên vào lúc đó cô ấy còn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng sau đó cô ấy lại nghĩ rằng chỉ là một bức ảnh mà thôi, có khi hợp đồng thuê chung căn hộ có chút phức tạp hơn, cần phải dùng đến, nên cô ấy đã không nghĩ nhiều nữa, gửi luôn cho Tôn Ngoạt.
Lúc này, khi nghe câu hỏi của Cố Chi Tang thì cô ấy mới dần dần phát hiện ra rất có thể việc gửi ảnh là một chuyện không tốt lành gì.
Mồ hôi lạnh thấm ướt lòng bàn tay khiến trong lòng cô ấy càng sợ hãi hơn.