Mấy năm nay, Tôn Danh Hạo được gia đình cực kỳ nuông chiều, tiền tiêu như nước chảy.
Lúc vừa tốt nghiệp cấp ba và lấy được bằng lái thì anh ta đã quấn lấy Tôn Truyền Phát để vòi vĩnh một chiếc xe ô tô hạng sang, còn yêu cầu muốn đi du lịch sang thành phố Lâm, coi như là phần thưởng tốt nghiệp.
Bởi vì băn khoăn đến các vấn đề phân chia tài sản và quyền sở hữu cổ phần sau khi kết hôn nên Tôn Truyền Phát vẫn chưa đón mẹ của cậu con trai này về nhà, luôn nuôi ở bên ngoài.
Tuy nhiên, mấy năm nay, người phụ nữ đó cũng chẳng khác gì chủ nhân nữ thực thụ của nhà họ Tôn.
Con trai cưng đưa ra yêu cầu thì ông ta tất nhiên sẽ vui vẻ đồng ý. Một nhà ba người đã vô cùng hào hứng cùng nhau đi du lịch.
Còn về phần Tôn Ngoạt – đã bị coi như người ngoài, thì tất nhiên sẽ bị bỏ lại ở nhà, không ai quan tâm đến cô ta cả.
Ai ngờ được rằng, chuyện bị bỏ rơi lại giúp bảo vệ mạng sống của Tôn Ngoạt.
Trên đường cao tốc khi trở về từ chuyến du lịch, Tôn Danh Hạo vừa mới lấy được bằng lái không lâu đã ầm ĩ muốn luyện tập lái xe. Kết quả, anh ta đã gây ra tai nạn xe cộ bất ngờ và bị tử vong tại chỗ.
Tôn Truyền Phát ngồi ở ghế lái phụ để hướng dẫn cậu con trai lái xe đã bị thương nặng, hai chân hoại tử phải cắt cụt, hệ thống dây thần kinh ở phần thắt lưng và hông cũng bị ảnh hưởng nặng nề.
Trái lại, người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau lại bị thương nhẹ nhất.
Tôn Truyền Phát từ sau khi bị tàn tật thì phải ngồi xe lăn.
Lúc đó, bên cảnh sát cũng đến điều tra và nói rằng trách nhiệm chính khi xảy ra tại nạn thuộc về Tôn Danh Hạo, không có bất cứ âm mưu quỷ kế gì, chỉ đơn giản là lái xe không đúng quy chuẩn cộng thêm xui xẻo nên mới dẫn đến vụ tai nạn này.
Cố Chi Tang tiếp tục nói:
“Trước khi vụ tai nạn xe này phát sinh thì cô vẫn luôn bình tĩnh chấp nhận số mệnh. Cô cảm thấy rằng, học chuyên ngành sư phạm và trở thành một giáo viên, sau đó kết hôn, sinh con với một người có khả năng cũng không có nhiều tình cảm như cha mẹ mình thì cũng không có gì xấu cả.”
“Ít nhất, Tôn Truyền Phát sẽ không cố ý khắt khe và đối xử tệ với cô. Cô đã có cuộc sống không phải lo lắng về tiền bạc, tốt hơn nhiều người rồi.”
“Tuy nhiên, sau khi em trai kế của cô chết đi, cha ruột lại trở thành người tàn phế thì nội bộ trong tập đoàn nhà họ Tôn đã xảy ra lục đục. Cô bỗng nhiên bị đẩy vào công ty để rèn luyện, giúp cha ruột đối mặt với áp lực từ nhiều phía.”
“Khi đó, cô đã được tiếp xúc với nhiều điều hoàn toàn mới mẻ và bỗng nhiên ý thức được, thật ra bản thân cô còn có thể sống một cuộc đời hoàn toàn khác.”
“Ha ha…” Tôn Ngoạt nở một cụ cười thảm đạm: “Cô nói đúng rồi đấy. Nếu không phải Tôn Danh Hạo chết vì tai nạn xe cộ thì có khi cả đời tôi cũng không thể tiếp xúc với sản nghiệp của nhà họ Tôn.”
“Đây là số phận đã định, là do ông trời cũng cảm thấy số mệnh của tôi vốn dĩ không nên như thế nên đã ban cho tôi một cơ hội khác.”
Lúc này, điện thoại di động của cảnh sát Triệu đã rung lên.
Anh ấy nhìn tin nhắn mà đồng nghiệp đã gửi cho mình và con ngươi trong mắt chợt co rụt lại, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Tôn Ngoạt với biểu cảm không thể tin nổi.
“Cô Cố, cô có biết người trên bức ảnh thờ kia là ai không?” Cảnh sát Triệu nói với Cố Chi Tang: “Là con trai út của Tôn Truyền Phát, Tôn Danh Hạo!”
Ảnh thờ của đứa em trai riêng đã chết vì tai nạn xe hơi sáu năm trước lại bị cố tình đặt ở đằng sau tấm gương lớn tại căn hộ cho thuê này.
Nếu nói rằng hành động này chỉ đơn giản là để thờ cúng thì đến quỷ cũng không thể tin nổi.
Huống chi, nhìn phản ứng của Tôn Ngoạt thì ảnh thờ này có có khả năng cực cao là do chính cô ta đặt ở đó, âm mưu đằng sau cũng là do cô ta bố trí.
Cảnh sát Triệu thấy hoang mang.
Không phải Tôn Ngoạt cực kỳ hận đứa em trai ngoài giá thú này hay sao?
Vì sao cô ta lại phải làm như vậy?
“Tôi biết.” Cố Chi Tang nói.
Khi cô đẩy quẻ tính Mệnh Cách của Tôn Ngoạt thì đã phát hiện chuyện này rồi.
“Tôi nghĩ rằng bản thân cô Tôn đây cũng không hề muốn có bất cứ liên quan gì đến người em trai kế này đâu. Nếu không phải cô ta cần lợi dụng anh ta để có được một đứa trẻ mang huyết thống nhà họ Tôn thì cô ta cũng không cần đào anh ta từ ngôi mộ trong nghĩa trang lên.”
Cố Chi Tang nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng nội dung lời nói của cô lại giống như ném một quả bom xuống mặt hồ yên tĩnh, làm dậy sóng trong lòng tất cả mọi người đang theo dõi vụ việc.