Cố Chi Tang nhẹ nhàng xoay thẻ tre trong tay, bắt đầu giải đọc:
“Thiên Ấn Đoạt Cung, Thất Sát Vi Nhược.”
“Cô và những người sinh ra cô có duyên phận cực kỳ nhạt nhẽo, đồng thời, bọn họ cũng xung khắc với cô. Chính bọn họ là những người gây ra nỗi đau khổ lớn nhất trong cuộc đời của cô, cũng khiến cô bị trầm cảm vì việc đó.”
Nghe đến đây, mí mắt của Tôn Ngoạt hơi giật giật, dường như đã nghĩ đến chuyện gì đó.
“Cô Tôn sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh giàu có, cha mẹ đều quản lý doanh nghiệp riêng của mỗi người.”
“Vào thời điểm ban đầu, có thể giữa bọn họ còn có một chút tình cảm thật sự nhưng sau một thời gian đã nảy sinh cảm giác chán ghét đối với cuộc hôn nhân không hoàn hảo này, cũng như ghét bỏ những mặt không hoàn mỹ của đối phương.”
“Cả hai bọn họ đều ngoại tình… và chăm chút cho gia đình riêng bên ngoài.”
“Cuối cùng, cha mẹ của cô đã ly hôn vào năm cô lên tám tuổi.”
Cố Chi Tang nói:
“Mẹ của cô có người tình khác, lúc đó đã mang thai rồi, cho rằng cô là con chồng trước, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của bà ấy nên không muốn nuôi dưỡng cô. Vì vậy, cô đã ở lại nhà họ Tôn, sống với cha ruột.”
“Tuy nhiên, điều khiến cho cô khó có thể chấp nhận nổi là cha cô đã nhanh chóng đón một bé trai về sống cùng, nói với cô rằng đây là em trai của cô.”
“Bé trai kia chỉ nhỏ hơn cô hai tuổi mà thôi.”
Khi nhận được tài liệu về Tôn Ngoạt do bên cảnh sát gửi đến thì Cố Chi Tang chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Mệnh Cách của cô ta đã được sửa đổi.
Ngũ quan và cung mệnh đều xảy ra biến hóa rất nhỏ, khiến cho vận thế và tương lai của cô ta cũng xuất hiện biến đổi theo.
Dựa theo ngày tháng năm sinh ban đầu thì Chính Ấn và Thiên Ấn đại diện cho “người sinh thành” đều rất yếu ớt. Điều này chứng tỏ duyên phận giữa cô ta và cha mẹ ruột cực kỳ mỏng manh, gần như không có liên hệ.
Hai vợ chồng kia coi Tôn Ngoạt là kết quả của một cuộc hôn nhân thất bại nên tình cảm dành cho cô ta gần như bằng không. Nếu không như vậy thì sau khi mỗi bên tự chơi bời bên ngoài và ly hôn xong xuôi, bọn họ đã chẳng từ bỏ quyền nuôi nấng con gái.
Cố Chi Tang tiếp tục nói: “Sau khi bé trai kia vào nhà họ Tôn không lâu thì chẳng mấy chốc đã thu hút tất cả sự chú ý và ánh mắt của mọi người trong nhà. Cô đã trở thành nhân vật bên rìa, có cũng được, không có cũng chẳng sao trong nhà họ Tôn.”
“Nếu dựa theo quỹ đạo cuộc đời ban đầu của cô thì người cha ruột sẽ sắp xếp cho cô một cuộc hôn nhân với con trai của một doanh nghiệp gia đình có điều kiện kinh tế không tồi.”
“Không nói đến chuyện cuộc hôn nhân của cô có hạnh phúc hay không nhưng cuộc sống của cô cũng coi như không cần lo lắng đến chuyện cơm áo, gạo tiền.”
Từ lời kể chậm rãi của Cố Chi Tang, hình ảnh một người luôn im lặng chấp nhận số phận, làm việc và kết hôn theo ý người khác đã xuất hiện trong đầu của Tôn Ngoạt.
Vẻ mặt của Tôn Ngoạt âm u hẳn, siết chặt nắm tay đang hơi run rẩy của mình.
Trong lòng cô ta rất rõ ràng, đây là đường đời mà suýt chút nữa cô ta đã đặt chân lên.
“Bước ngoặt cuộc đời của cô xảy ra vào mùa hè năm cô 21 tuổi.”
“Xem từ cung mệnh thân duyên của cô thì có thể thấy được mối liên hệ với người em kế cùng chung huyết thống kia đã bỗng dưng bị cắt đứt vào sáu năm trước. Đồng thời, thân thể của cha ruột cô – ông Tôn Truyền Phát cũng đã xảy ra vấn đề.”
“Bọn họ gặp tai nạn xe hơi.”
Vốn dĩ Tôn Ngoạt vẫn khá vững vàng trong tình cảnh khó xử này nhưng khi nghe Cố Chi Tang nhắc đến những câu chuyện trong quá khứ thì tâm trạng của cô ta đã không thể bình tĩnh được nữa.
Cuối cùng, cô ta đã không thể nhịn nổi, phải lên tiếng:
“Là báo ứng.”
“Ngoài ra, bọn họ không phải là người thân của tôi. Tôi cũng không có em trai nào cả.”
Cảnh sát Triệu yên lặng lắng nghe, tài liệu trên tay anh ấy cho thấy Tôn Ngoạt có một người em trai cùng cha khác mẹ, tên là Tôn Danh Hạo.
Nhà họ Tôn sở hữu công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ Danh Hạo, cũng là tên của người em trai này. Điều này cho thấy nhà họ Tôn cực kỳ coi trọng đứa cháu trai sinh ra muộn hơn này.
Chẳng qua, người này đã chết nhiều năm trước rồi.
Căn cứ vào hồ sơ của vụ tai nạn được lưu trữ thì cảnh sát Triệu cũng suy đoán được đại khái tình hình sự việc.
Sáu năm trước, khi Tôn Ngoạt 21 tuổi, vừa mới lên năm ba đại học. Cô ta học chuyên ngành sư phạm tại một trường đại học khá nổi tiếng trong nước.
Em trai cùng cha khác mẹ của cô ta 18 tuổi, dựa vào đủ loại phương pháp khác nhau và vận dụng mối quan hệ trong nhà thì mới miễn cưỡng đỗ vào khoa kinh doanh của một trường đại học hạng hai.
Từ chuyên ngành học đến quy hoạch đường hướng sự nghiệp sau này thì mọi người đều có thể nhìn ra Tôn Truyền Phát đã quyết định để lại cổ phần công ty cho đứa con trai riêng này.