Quỷ có âm khí, tà môn ma đạo sẽ sinh ra suy khí.
Xác chết là thứ được chôn dưới nền đất, bị phân hủy, lên men quanh năm suốt tháng, hấp thụ nhiều thứ dơ bẩn nên tất nhiên sẽ có khí thể đặc biệt, chính là thi khí.
Những cô gái thuê trọ này cũng không ngoại lệ, tất cả đều đã bị thi khí xâm nhập đến tận xương tủy, bị thi khí của Tôn Danh Hạo bao bọc toàn thân. Có người xung quanh đậm hơn cũng có người nhạt hơn, nhưng ai cũng có thi khí quấn quanh.
Hiển nhiên, những đoàn thi khí này là do bọn họ đã “tiếp xúc thân mật” với thi thể của Tôn Danh Hạo trong thời gian lâu dài thì mới có thể hình thành được tình trạng như vậy.
Ngoài ra, câu hỏi được hỏi nhiều thứ hai chính là thi thể của Tôn Danh Hạo đang ở đâu, có liên quan gì đến những cô gái thuê trọ này không?
Sau khi trầm ngâm một lúc thì Cố Chi Tang đã lên tiếng đặt câu hỏi:
“Cô Viên, dạ dày của ba người các cô có phải bắt đầu từ khoảng năm đến sáu tháng cuối năm nay mới bắt đầu không được khỏe lắm, đúng không?”
“Khi đứng thẳng lúc đói bụng thì có cảm giác bụng hơi phồng lên. Khi nằm thẳng trên giường thì sẽ cảm thấy bụng hơi đầy, có cảm giác bên trong có thứ gì đó.”
Viên Trầm Phương gật đầu, vẻ mặt xấu hổ:
“Tôi đúng là có cảm giác như vậy. Hai tháng gần đây, bụng của tôi thường xuyên có cảm giác hơi đau đớn, phần dưới bụng cũng phồng hơn trước một chút, nhưng tình hình không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.”
“Tôi vẫn tưởng rằng là do bệnh táo bón của mình, cho nên không để ý lắm…”
Triệu chứng táo bón còn chưa được tính là một căn bệnh nên con người trong xã hội hiện đại có thái độ khá bình thường với nó.
Thức đêm nhiều, ăn uống không điều độ hoặc gặp áp lực quá lớn đều có thể gây ra triệu chứng táo bón.
Lúc trước, cô ấy còn định đến bệnh viện để kiểm tra nhưng lại thấy xấu hổ, sợ khi siêu âm xong sẽ thấy trong bụng toàn là phân, sợ mất mặt trước các bác sĩ nên chưa đi.
Tiểu Cao trắng bệch cả mặt không nói năng gì nãy giờ cũng lên tiếng:
“Tôi và Tiểu Hà cũng bị như vậy. Lúc đó, tôi còn nghĩ rằng bản thân bị u xơ tử cung nên cảm thấy vô cùng sợ hãi, cũng đã đi kiểm tra sức khỏe nhưng các chỉ số đều bình thường, không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ là bụng có hơi phồng lên.”
Cô ấy nói rằng bản thân đã làm nội soi dạ dày, còn siêu âm cả tử cung, kiểm tra phân. Tất cả đều cho thấy thân thể của cô ấy cực kỳ khỏe mạnh. Chỉ là phần bụng của cô ấy thỉnh thoảng sẽ có cảm giác có thứ gì đó bên trong.
Đã làm đủ loại xét nghiệm mà không tìm ra được nguyên nhân nên Tiểu Cao đành phải cho rằng hệ tiêu hóa mình có chút vấn đề.
Còn về phần Tiểu Hà thì lại càng đơn giản hơn, cô ấy chỉ cho rằng bản thân béo lên nên mỗi ngày đều la hét muốn giảm cân.
Bây giờ thì có vẻ như chân tướng sự việc không hề đơn giản như vậy.
Quả nhiên, câu nói kế tiếp của Cố Chi Tang khiến cho các cô gái vốn dĩ đã trắng bệch cả mặt lại càng bị đả kích hơn:
“Đi khám bệnh nhưng không kiểm tra ra nguyên nhân là chuyện bình thường thôi. Trong bụng của các bạn đều có quỷ vật cực kỳ đặc thù, có hình mà lại như vô hình, bây giờ tháng còn nhỏ nên chưa có biểu hiện rõ ràng.”
“Nếu kéo dài thêm vài tháng nữa thì bụng của các bạn sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ xảy ra vấn đề nghiêm trọng đấy.”
“Tôi sẽ nói từ đầu vậy, không biết mọi người có từng nghe qua {Thuật Tạo Súc} không?”
“Tạo Súc” có nghĩa y như tên gọi vậy, là chế tạo súc vật.
Nguyên vật liệu chế tạo chính là con người.
Loại thuật pháp này là một thuật Vu Cổ biến con người thành súc vật, đồng dạng cũng là một loại thuật pháp trong Thiên Môn.
Trong quá khứ, khi thuật số này còn chưa bị Huyền Môn cấm đoán thì những thuật sĩ sống ở phía nam sông Hoàng Hà là những người vận dụng cực kỳ thuần thục.
Với những người có thủ đoạn kém cỏi, năng lực bình thường thì bọn họ sẽ lột hoàn chỉnh một tấm da của động vật khi nó còn sống để bảo đảm độ tươi sống của lớp da.
Sau đó, bọn họ sẽ dán tấm da còn đang đầm đìa máu tươi kia lên thân thể của con người, thi triển thuật số để khâu lớp da vào, có thể khiến cho da của động vật gắn chặt thành một thể với da của người kia.
Dần dần, ngoại hình bên ngoài của người đó sẽ bị tác động và cuối cùng biến thành động vật.
Người trưởng thành thường sẽ bị biến thành trâu hoặc bò, còn trẻ em thì thường bị biến thành mèo hoặc chó.
Từ khi dính thuật “Tạo Súc” đến khi bị biến thành “súc vật” thì những người đó bình thường đều có thể giữ lại ký ức và ý thức khi còn là con người. Đây cũng chính là điều đáng sợ nhất của thuật pháp này.
Còn với các thuật sĩ có năng lực cường đại hơn thì không những có thể thay đổi ngoại hình bên ngoài mà bọn họ còn có thể khiến máu thịt và cấu tạo bên trong người kia cũng hoàn toàn trở thành động vật.