Cố Chi Tang từng đọc một chuyện được ghi lại trong sách cổ của Huyền Môn, kể về một tà tu hoành hành ở trần gian, khiến cho dân chúng trong thành thường xuyên bị mất tích.
Sau khi con trai út của một viên ngoại tại địa phương bị mất tích một cách ly kỳ thì ông ấy đã treo thưởng một số tiền lớn, cũng phái gia đinh trong nhà đi tìm nhưng không có kết quả.
Viên ngoại thất hồn lạc phách này đã uống rượu say đến tận nửa đêm. Khi ông ấy đang trên đường về nhà thì lại bị một con khỉ cả người bẩn thỉu xông ra từ trong một ngõ nhỏ và chặn đường ông ấy.
Con khỉ nhỏ kia ôm đùi ông ấy và liên tục la hét gì đó, hai mắt rưng rưng, khiến cho viên ngoại đang say rượu kia cực kỳ hoảng sợ, nghĩ rằng bản thân đã gặp phải yêu quái.
Viên ngoại làm thế nào cũng không thể thoát khỏi con khỉ hoang này, hơn nữa tâm trạng của ông ấy đang cực kỳ buồn bực vì bị lạc mất con trai nên viên ngoại nãy đã ra lệnh cho hộ vệ chém chết con khỉ nhỏ kia rồi vứt xác vào trong ngõ.
Sau này, xác của con khỉ đó đã được mấy người ăn xin gần đó nhặt về, nấu lên và chia sẻ cho nhau. Chất thịt cũng cực kỳ thơm ngon. Lúc bọn họ ăn gần hết thì mới phát hiện ra có một đoạn ngón tay của một đứa trẻ dưới đáy nồi.
Lại quan sát kỹ hơn thì bọn họ thấy đống xương cốt còn sót lại sau khi ăn con khỉ kia hình như rất giống với xương cốt của một đứa trẻ?!
Huyền sư địa phương đã điều tra nhiều lần thì mới phát hiện ra những dân chúng bị mất tích kia đều đã bị tà tu sử dụng “Thuật Tạo Súc” biến thành trâu, bò, lợn, chó, v.v…
Có một số người đã bị bán cho nông dân trở thành trâu bò kéo xe, cày đất.
Có người bị mua đi thuần hóa và huấn luyện làm xiếc. Khi được tìm thấy thì người này còn đang trong đội ngũ làm ảo thuật trên đường phố, tung hứng, làm trò mua vui.
Còn có không ít người giống như chú khỉ con kia, đã bị người khác giết mất, bị coi thành súc vật chân chính và bị ăn luôn rồi.
Dù có thế nào thì viên ngoại kia cũng không thể tưởng tượng được, con khỉ nhỏ bị hộ vệ của mình một đao chém chết lại chính là đứa con trai út mà ngày đêm ông ấy luôn nhớ mong.
Trải qua vài thời kỳ hỗn loạn “người và vật không thể phân biệt được” thì những người biết loại thuật pháp này và cả lý thuyết của nó đã bị giới huyền học diệt trừ và cấm đoán tuyệt đối.
Đến bây giờ, thuật pháp này đã xuất hiện trở lại.
Cố Chi Tang: “Con người đã chết năm, sáu năm rồi thì bất kể nguyên nhân gì, thi thể cũng sẽ không còn nguyên vẹn nữa. Cho dù đã đào lên từ dưới lòng đất thì cũng khó có thể che giấu mùi thối rữa nồng nặc.”
“Nhưng nếu ướp với gia vị hoặc hương liệu đặc biệt, loại bỏ mùi hôi thối để chế tạo món ăn, sau đó lại dùng {Thuật Tạo Súc} để khâu lại một lớp thịt động vật xung quanh thịt thối thì có thể đổi trắng thay đen, lấy giả đánh tráo.”
Nói đến đây, giọng nói của cô hơi khựng lại: “Đợi đến khi nấu chín thịt này và giã nát, lại tẩm ướp gia vị làm thành nhân sủi cảo hoặc nhân của các loại bánh thì ai có thể biết được bên trong là thứ gì chứ.”
Cách làm này có thể nói là cực kỳ âm hiểm và độc ác.
Đầu tiên thì việc này quả thật cực kỳ kinh hãi thế tục, khiến người ta sợ hãi phát điên, hoàn toàn không một ai có thể nghĩ đến người có bộ dạng tốt bụng và hào phóng như Tôn Ngoạt lại có tâm tư ác độc như vậy.
Tiếp theo, đám người Viên Trầm Phương ăn những đồ vật này vào bụng rồi thì chỉ hai, ba ngày sau sẽ tiêu hóa hết, bài tiết ra khỏi cơ thể nên sẽ chẳng để lại bất cứ chứng cứ nào.
Dù bọn họ đến bệnh viện khám thì cũng sẽ không tra xét được vấn đề gì, cũng sẽ không khiến cho người bình thường suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa, Tôn Ngoạt đã lợi dụng việc cho thuê chung căn hộ, lẳng lặng tập hợp những người xui xẻo được chọn trúng vào một chỗ thì không cần lo lắng tốn công sức lừa gạt nhiều lần.
Cho dù Cố Chi Tang có kiến thức rộng rãi cũng phải thừa nhận rằng thủ đoạn độc ác của Tôn Ngoạt đã vượt xa khả năng của người bình thường!
“Còn về lý do vì sao phải làm như vậy…” Cố Chi Tang nhìn về phía Tôn Ngoạt, nở nụ cười mỉa mai:
“Cô Tôn, cô có cần tôi giúp đỡ nói hết mọi việc không?”
Khuôn mặt của Tôn Ngoạt cực kỳ lạnh lùng.
Khi mọi người ở hiện trường đều cảm thấy rằng cô ta có chết cũng không chịu hối cải, sẽ không mở miệng khai ra bất cứ thông tin gì thì đột nhiên, một tiếng cười khẽ có chút khàn khàn vang lên:
“Cố Chi Tang, đại sư Cố, cô quả thật cực kỳ lợi hại đấy.”
“Chương trình này chỉ phát sóng một lần một tuần, mỗi khi mở livestream thì trong phòng có hàng triệu người tham gia nhưng Viên Trầm Phương lại may mắn được chọn trúng… Là tôi xui xẻo nên mới bị ngã trong tay của cô. Tôi chỉ đành chấp nhận vậy.”
Trong giọng nói của cô ta vẫn còn ít nhiều không cam lòng. Tôn Ngoạt nhìn chằm chằm vào Viên Trầm Phương, sự hận thù trong mắt cũng càng ngày càng rõ ràng hơn.