Khuôn mặt của Cố Chi Tang lộ ra vẻ lạnh nhạt:
“Tôn Danh Hạo chỉ là một quỷ hồn bình thường ở dưới địa phủ nên đâu có biết rằng cái gọi là {Minh Hôn}, bảo anh ta chọn lựa đối tượng ký kết khế ước đều chỉ là âm mưu lừa đảo mà thôi.”
Người trần mắt thịt bị róc thịt đào xương thì sẽ chết.
Nhưng quỷ hồn thì sẽ không như vậy.
Tuy nhiên, chỉ cần quỷ hồn này chưa chuyển thế đầu thai thì hồn phách của nó sẽ vẫn có liên quan mật thiết đến hài cốt ở trên trần gian.
Nếu không thì cũng sẽ không có những định nghĩa như Tổ Trạch, Âm Trạch trong phong thủy.
Khi thi thể được chôn dưới nền đất bị hư hại hoặc phong thủy phần mộ bị phá hỏng thì cũng sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến hồn phách bên dưới địa phủ.
Lúc thi thể của Tôn Danh Hạo vừa mới được đào lên và bị róc xương thịt thì bản thân anh ta vẫn chưa có nhiều cảm giác lắm. Tuy nhiên, khi số lần động chạm vào thi thể nhiều hơn thì Tôn Danh Hạo cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Người đào mộ quật xác anh ta lên rõ ràng không phải là người bình thường. Thi thể của anh ta đã bị tác động bởi một lực lượng đặc thù và thuật số trong huyền học.
Mỗi khi xác của anh ta bị róc mất một miếng thịt thì hồn phách của Tôn Danh Hạo đã bị chia cắt mất một phần, lực lượng cũng bị phân tách mất một ít!
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng hồn thể của anh ta sẽ tiêu tán mất!
Lúc này, Tôn Danh Hạo mới nhận ra bản thân đã bị Tôn Ngoạt lừa gạt.
Anh ta muốn cắt đứt việc lực lượng của bản thân bị rò rỉ ra ngoài, tránh việc linh hồn của bản thân bị chia cắt nhưng liên kết được thành lập lúc trước là do chính anh ta tự tay làm ra nên bây giờ đã không thể khống chế được nữa.
Anh ta muốn xâm nhập vào giấc mơ của Tôn Ngoạt để đe dọa và ngăn cản cô ta nhưng lại phát hiện ra bản thân không thể tìm thấy đường kết nối đến giấc mơ của Tôn Ngoạt.
Tôn Danh Hạo đã không hề biết rằng, Tôn Ngoạt đã sửa đổi lại Mệnh Cách và ngày sinh tháng đẻ của mình dưới sự trợ giúp của người khác.
Cứ như vậy, một quỷ hồn đã chết năm, sáu năm như Tôn Danh Hạo đã bị Tôn Ngoạt đùa giỡn và lợi dụng, đến bây giờ chắc hẳn anh ta chỉ còn lại một nửa hồn phách, tùy thời đều có thể hồn phi phách tán.
Còn về phần lực lượng của hồn phách đã bị chia cắt thì đều nằm trong những miếng thịt đã bị róc ra kia, thông qua cơ thể của những cô gái thuê trọ chung và nuôi dưỡng quỷ thai đang mọc rễ nảy mầm trong bụng bọn họ.
Phần thịt kia thật sự là thịt đã thối rữa nên sẽ khiến các cô gái bị tiêu chảy nhưng cuối cùng thì thân thể của bọn họ vẫn hấp thụ những phần có thể tiêu hóa được, thải những phần cặn bã còn lại ra ngoài, không để lại chút dấu vết gì.
Tuy nhiên, thi khí và âm khí đi kèm sẽ bởi vì sợi dây liên kết với Tôn Danh Hạo mà ngưng tụ trong cơ thể của các cô gái này. Nó sẽ không bị tiêu tan cũng không bị nhìn thấy, vẫn luôn ngủ đông trong thân thể của bọn họ.
Nó sẽ tiếp tục phát triển lớn hơn, không ngừng to lớn dần…
Cuối cùng, từ phần bụng mềm mại của những cô gái này sẽ có một vật thể kỳ dị xé toạc da thịt của bọn họ, chui ra bên ngoài từ “phần đất” từng thai nghén nó.
Đó chính là một “đứa trẻ” mang huyết thống nhà họ Tôn mà Tôn Ngoạt cần.
Cố Chi Tang bỗng nhiên lên tiếng: “Tôn Ngoạt, cô có nghĩ đến một vấn đề này hay không?”
“Người đã sửa mệnh cho cô, giúp cô có vận may tốt hơn, giúp cô đảo ngược Âm – Dương, dựng dục được một sinh mệnh có huyết thống của người đã chết trong cơ thể của người sống, chế tạo được một vật thể kỳ dị mà cô không thể khống chế…”
“Người đó có năng lực cường đại như vậy nhưng nguyện vọng lúc ban đầu của cô chỉ là muốn có được cổ phần công ty của tập đoàn nhà họ Tôn mà thôi.”
Tôn Ngoạt nheo mắt.
“Đại sư nói rằng di chúc sẽ được nhập vào hệ thống lưu trữ trên mạng ở trần gian, dù có thể sửa chữa thì vẫn có rất nhiều người từng xem qua sẽ nhớ rõ, hơn nữa cũng có rất nhiều biến số. Chỉ có phương pháp này là chắc chắn không có sai sót gì...”
“Bỏ qua vấn đề hệ thống không nói đến, người này có thể lừa gạt được cả quỷ thì chẳng nhẽ việc đơn giản như tẩy não cho cha của cô là ông Tôn Truyền Phát mà người đó cũng không làm được sao?”
“Có thể sử dụng chú thuật để khống chế, bắt Tôn Truyền Phát sửa đổi trực tiếp di chúc hoặc một lần nữa viết lại di chúc mới thì chẳng phải đơn giản hơn à?”
Cố Chi Tang ngắt lời Tôn Ngoạt, giọng điệu mỉa mai:
“Người đó có thể lừa gạt cả quỷ thì làm sao cô có thể chắc chắn rằng bản thân không phải là quân tốt trên bàn cờ của người này chứ?”
Có đôi khi người trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc thường tỉnh táo còn người trong cuộc lại u mê.
Nếu Tôn Ngoạt đứng ở vị trí người xem như Cố Chi Tang thì chưa chắc cô ta đã không phát hiện ra điểm kỳ lạ trong chuyện này.
Tuy nhiên, cô ta là một người trong cuộc, lòng tham đã che mờ lý trí khiến cô ta không thể nhìn thấu được đám sương mù trước mắt.
Lúc này, màn sương bao phủ xung quanh đã nứt ra một kẽ hở khiến cho nụ cười trên khuôn mặt Tôn Ngoạt cứng đờ, khóe miệng run rẩy không nói nên lời.
Cố Chi Tang nở một nụ cười: “Ngay cả tình cảnh của bản thân mà cô cũng chưa nhìn thấy rõ ràng thì dựa vào cái gì khiến cô cho rằng mình có thể khống chế được vật thể kỳ dị được sinh ra từ sự mất cân bằng Âm – Dương vậy?”
Đôi mắt của Cố Chi Tang lộ rõ vẻ lạnh lùng: “Cô hoàn toàn không biết thứ kia khi trưởng thành sẽ biến thành một thể loại gì đâu.”