Tôn Ngoạt đã ôm hy vọng đi tìm một phương pháp huyền học như vậy, cố gắng hoàn thành được nguyện vọng kia. Cô ta cũng không nghĩ đến, vị đại sư kia thật sự có cách!
Cho dù biết rằng làm theo phương pháp này thì cô ta sẽ gây ác nghiệp đến mức bị trời phạt, bị sét đánh nhưng Tôn Ngoạt vẫn tiến hành từng bước theo những gì đối phương đã chỉ dạy, bố trí từng hành động cẩn thận.
Đến tận thời điểm bây giờ thì Tôn Ngoạt vẫn không hề có chút hối hận nào.
Nghe xong lời nói của Tôn Ngoạt thì Cố Chi Tang đã khẽ nhíu mày.
Cô muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, không tiếp tục lên tiếng nữa.
Cố Chi Tang hiểu rõ rằng, bất kể cô có nói thêm điều gì thì quan niệm, tư tưởng của Tôn Ngoạt đã bị bóp méo dưới áp lực cạnh tranh nặng nề và sự đàn áp không lành mạnh của gia tộc rồi.
Cô ta đã hoàn toàn trở thành một “con buôn”.
Vì để giành chiến thắng, Tôn Ngoạt có thể không từ thủ đoạn, cũng có thể vứt bỏ nguyên tắc của bản thân.
Cố Chi Tang thích sự kiên trì của cô ta, cũng bội phục sự tàn nhẫn và kiên cường kia nhưng dù sao, hai người bọn họ không phải cùng một loại người, không thể đi chung đường được.
Tốc độ nói của cô được đẩy nhanh hơn, muốn giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng:
“Tôn Ngoạt đã dùng phương pháp cực kỳ nham hiểm và thâm độc. Đầu tiên, cô ta đã bố trí một tấm gương đặc biệt trong căn hộ cho thuê, đặt ảnh thờ ở sau tấm gương đó. Ngay sau đó, Tôn Ngoạt đã sử dụng mồi câu là giá thuê nhà rẻ để thu hút các cô gái trẻ vào ở.”
“Sau khi lấy được ảnh chụp của các cô gái dựa vào nhiều lý do khác nhau thì cô ta đã đốt tất cả ảnh trên cái đĩa được đặt trước ảnh thờ Tôn Danh Hạo. Tôn Ngoạt đã sử dụng phương pháp như đốt tiền giấy để đưa những bức ảnh này đến tay vong hồn Tôn Danh Hạo ở dưới âm phủ.”
“Tôi đoán rằng khi Tôn Ngoạt đốt ảnh thì còn đốt thêm một bức thư nữa. Trong bức thư đó chắc hẳn đã viết một số thông tin lừa gạt Tôn Danh Hạo, có thể đã nói rằng Tôn Truyền Phát muốn kết Minh Hôn cho anh ta hoặc gì đó tương tự.”
Nói cách khác, Tôn Ngoạt không chỉ lừa gạt người sống.
Cô ta còn lừa gạt cả quỷ nữa.
“Cô nói đúng rồi đấy.” Tôn Ngoạt không phủ nhận.
Bước đầu tiên để nuôi dưỡng quỷ thai là phải chọn được cơ thể mẹ.
Cô ta tùy tiện động chạm vào thi thể của Tôn Danh Hạo thì âm hồn của anh ta dưới địa phủ sẽ có thể cảm giác được. Vì để cho Tôn Danh Hạo cam tâm tình nguyện nghe theo kế hoạch thì cô ta đã làm theo cách do vị đại sư kia chỉ dạy, viết một bức thư để lừa quỷ.
Tôn Ngoạt đã lừa Tôn Danh Hạo rằng sẽ tuyển chọn cho anh ta một đối tượng để kết Minh Hôn. Như vậy thì khi động chạm vào hài cốt của anh ta trên trần gian thì Tôn Danh Hạo sẽ không phản kháng và đối chọi lại.
“Tôi vốn dĩ muốn Tôn Danh Hạo tự mình chọn lựa, chọn ra một người xui xẻo nhất.”
Tôn Ngoạt lạnh lùng nở một nụ cười, giọng điệu cực kỳ ghét bỏ:
“Không ngờ được rằng, người em trai kế của tôi xuống âm phủ rồi nhưng vẫn có lòng tham không đáy như vậy. Nó đã lựa chọn tất cả các cô đấy.”
Không quá hai ngày sau khi đốt những bức ảnh kia, Tôn Ngoạt đã nằm mơ thấy Tôn Danh Hạo.
Trên tay anh ta cầm tất cả các bức ảnh đã được gửi xuống, không chọn ra một cá nhân riêng biệt nào cả. Tôn Danh Hạo muốn có tất cả.
Tôn Danh Hạo còn cầm cả bức ảnh của nam sinh làm nghề blogger trang điểm mà Tôn Ngoạt đã đốt cùng với các bức ảnh khác vì dự định ác ý nhục nhã anh ta.
Tôn Danh Hạo đã không bỏ qua bất cứ người nào.
Xét từ một khía cạnh nào đó thì hai người bọn họ quả thật là người thân cùng một nhà, có cùng huyết thống. Cả hai đều được di truyền thói hư tật xấu của Tôn Truyền Phát, đều giống hệt ông ta, xấu xa và tham lam như nhau.
Kể từ đó, Tôn Danh Hạo đã lựa chọn tất cả mọi người trong căn hộ thuê chung, không buông tha bất cứ ai, thành lập liên kết thần bí với tất cả bọn họ.
Lúc này, đại sư chỉ điểm cho Tôn Ngoạt đã bắt đầu động chạm đến thi thể của Tôn Danh Hạo trong phần mộ ở nghĩa trang.
Còn về vấn đề người kia đã hành động cụ thể ra sao thì Tôn Ngoạt cũng không biết.
Mỗi lần đều là người kia gửi tin nhắn và dặn dò cô ta đến một địa điểm cố định để lấy đồ vật gì đó.
Đó là một miếng thịt mềm mại được bọc trong giấy gói, bốc lên một mùi tanh hơi kỳ lạ.
Cho dù không có mùi thịt thối rữa nhưng Tôn Ngoạt cũng hiểu rõ trong tay mình đang cầm thứ gì. Cô ta cố kìm nén cảm giác buồn nôn để chế biến thành thức ăn rồi mang đến cho các cô gái trong căn hộ thuê chung.
Nhìn thấy những cô gái trẻ ngây thơ, luôn nở nụ cười tràn ngập niềm tin với cô ta thì vào lúc ban đầu, Tôn Ngoạt cũng có lúc do dự, muốn lùi bước.
Nhưng khi nghĩ đến Tôn Truyền Phát đang hành động như bị bệnh thần kinh, nhiều lúc còn trở nên cuồng loạn, lại nghĩ đến những thân thích như hổ rình mồi kia thì trong lòng của cô ta cũng từ từ không còn lung lay nữa.