Tôn Ngoạt nghĩ rằng dù Tôn Truyền Phát có bị bệnh đến cỡ nào thì chắc hẳn cũng sẽ không tin tưởng mấy lời nói quỷ quái của đám người kia.
Nhưng khi cô ta phát hiện ra thái độ của Tôn Truyền Phát đã mềm mại dần theo thời gian, thậm chí còn thật sự buông lỏng muốn cho hai người anh họ kia đến ở nhà bọn họ thì sự tức giận và oán thán bùng nổ trong lòng đã khiến cô ta chỉ hận không thể chém sạch những người này.
Tuy rằng Tôn Ngoạt là con gái nhưng năng lực của cô ta không hề kém cỏi chút nào, xử lý mọi chuyện cực kỳ thuận lợi trên thương trường.
Cô ta đúng là đã đuổi bớt một số người họ hàng xa của nhà họ Tôn, nhưng những người này đều là những sâu mọt chỉ biết cầm tiền không biết làm việc.
“Ai có thể thấu hiểu cảm giác mỗi ngày phải đọc sách, học làm kinh tế đến tận hai giờ sáng không? Mấy người có biết cảm giác liên tục phải tham gia bàn rượu trong vòng một tuần đến mức dạ dày xuất huyết chỉ vì có thể lấy được một dự án ra sao không?”
“Rõ ràng biết những lão già kia đang có ý định ghê tởm gì trong đầu nhưng tôi vẫn phải cố kìm nén cảm giác buồn nôn, luôn phải tươi cười chào đón bọn họ. Mấy người có hiểu cảm giác đó như thế nào không?!”
Tôn Ngoạt nghĩ đến những khổ cực mà bản thân phải chịu đựng mấy năm nay thì không khỏi oán hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bấm đốt ngón tay tính toán thì cô ta sắp 28 tuổi rồi.
Chưa bao giờ yêu đương với ai, mắc bệnh dạ dày và đau thắt lưng cực kỳ nghiêm trọng, mỗi ngày chỉ hận không thể sống luôn ở công ty cho rồi.
Ánh mắt âm u của cô ta tràn ngập sự tàn nhẫn và hung ác:
“Mỗi ngày tôi đều hành động cẩn thận như bước đi trên lưỡi dao, trả giá tất cả mọi thứ để bước lên vị trí ngày hôm nay. Nhưng bọn họ chỉ nói nhăng nói cuội đã muốn cướp đi tất cả của tôi. Làm sao có thể có chuyện ăn sẵn như vậy chứ?”
Cố Chi Tang: “Cho nên, vì đạt được mục đích của mình thì cô sẽ giẫm đạp lên người khác sao?”
Tôn Ngoạt lớn tiếng: “Cá lớn nuốt cá bé mà thôi, thế gian này làm sao có nhiều công bằng như vậy?!”
Cô ta thở hổn hển, không cảm thấy bản thân đã làm gì sai cả:
“Đại sư Cố, những người như cô có được năng lực vượt xa người bình thường chúng tôi, đứng ở vị trí cao siêu hơn chúng tôi rất nhiều, có thể tùy tiện quyết định chuyện sống chết, phúc họa của người khác. Như vậy cũng được coi là công bằng sao?”
“Con nhà nghèo cực khổ học tập cũng không có tiền đồ rộng mở, hao công tốn sức tích góp mấy thế hệ vẫn chưa thể mua được nhà. Nhưng con nhà giàu thì không có học vấn, không có nghề nghiệp vẫn được tiêu xài phung phí. Điều này có công bằng hay không?”
“Người giống như tôi vất vả kinh doanh, quản lý công ty như vậy mà cuối cùng lại bị người khác ăn không ngồi rồi cướp đi mọi thứ thì chẳng lẽ như vậy là có công bằng hay sao?”
Tôn Ngoạt cười lạnh nói: “Cuộc đời này chưa bao giờ tồn tại công bằng cả. Cho đến tận bây giờ vẫn luôn là cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép, thương trường như chiến trường. Nếu bọn họ không chết thì tôi sẽ phải chết.”
Cô ta không khỏi nghĩ đến cái ngày đưa ra quyết định làm việc này.
Cho dù đã nhận thấy Tôn Truyền Phát bị lung lay, cũng biết được hành vi vô lại của bác cả nhà họ Tôn nhưng cô ta cũng hiểu rõ rằng, cho dù có giết sạch những người này thì cũng chưa chắc đã nhận được kết quả như ý.
Tôn Truyền Phát sợ chết, lại có tính đa nghi nặng. Cô ta không thể cam đoan được rằng bản thân có thể lấy được cổ phần công ty từ mười bản di chúc soạn thảo trước đó của ông ta.
Cho nên, tức giận thì cũng có nhưng sau đó, Tôn Ngoạt vẫn rất bình tĩnh.
Cô ấy không còn là cô gái nhỏ bị coi như quả bóng để bọn họ đá qua đá lại nữa rồi, cũng không phải là sự tồn tại nhỏ bé, yếu đuối, bất lực như ngày trước.
Tôn Ngoạt đã nghĩ như vậy.
Nếu muốn xóa bỏ suy nghĩ kia trong đầu Tôn Truyền Phát, triệt để đuổi đi được gia đình người bác cả kia, còn lấy được cả cổ phần công ty thì thật ra cách làm cũng rất đơn giản.
Cô ta có thể đưa cho Tôn Truyền Phát một đứa trẻ mà ông ta nghĩ rằng có thể “truyền thừa huyết thống” của bản thân.
Chỉ cần có một đứa trẻ như vậy thì Tôn Truyền Phát sẽ không nổi điên và đưa cổ phần công ty cho nhà bác cả và mấy người anh họ nữa.
Và quá trình trưởng thành của một đứa trẻ thì cũng mất ít nhất khoảng mười mấy năm.
Trong lúc này, Tôn Ngoạt có thể rửa sạch phe cánh trong công ty, chậm rãi nghĩ cách mài mòn Tôn Truyền Phát đến chết, thậm chí còn có thể tẩy não đứa trẻ này, khiến nó coi cô ta như mẹ ruột của mình…
Nhưng Tôn Danh Hạo đã chết rồi, Tôn Truyền Phát thì cũng đã tàn phế.
Chuyện có một đứa trẻ gần như là chuyện không có khả năng.
Tuy nhiên, lên đến địa vị như cô ta thì vẫn luôn có thể nghe được một vài thông tin bên lề được đồn thổi trong giới kinh doanh.
Càng là người đứng trên vị trí cao thì càng sợ chết, càng mê tín. Có không ít chủ công ty đều nuôi quỷ nhỏ, nuôi trồng sinh cơ, nuôi dưỡng phần mộ tổ tiên dựa vào phong thủy, v.v…
Trong giới kinh doanh còn lan truyền một câu chuyện truyền thuyết là một công ty nào đó đã dựa vào chỉ điểm của đại sư huyền học nên mới có thể khởi tử hồi sinh.