Một lúc sau, cô ta đã dần bình tĩnh lại và nghĩ rằng tuyệt đối không thể để cho thứ ở đằng sau tấm gương bị vạch trần.
Nếu bọn họ nhìn thấy ảnh thờ của Tôn Danh Hạo ở đằng sau thì còn có ai đồng ý tiếp tục ở lại nữa.
Sự việc liên quan đến kế hoạch quan trọng của cô ta nên Tôn Ngoạt đã quyết định sẽ tìm cách giết chết Tiểu Ngô.
Tôn Ngoạt vừa sử dụng một chiếc điện thoại để trấn an Tiểu Ngô, vừa sử dụng một thiết bị khác để tìm thông tin liên lạc với vị đại sư kia, nói cho người này về chuyện đã bị phát hiện.
Đối phương cũng cực kỳ có thủ đoạn, trực tiếp thông qua điện thoại tiến hành nguyền rủa Tiểu Ngô, khiến cho anh ấy trở thành một cái xác không hồn, không có tư duy, không tự chủ suy nghĩ, mặc cho người ta bày bố.
Lời nguyền rủa cũng điều khiển anh ấy đi về phía cửa sổ nhỏ chỗ cửa kính ngoài phòng khách và tự nhảy xuống dưới.
Xây dựng hiện trường giả dối của một vụ tự tử.
Vào khoảnh khắc Tiểu Ngô rơi xuống đất, máu bắn tung tóe, đôi mắt dần mất đi thần thái thì lại đúng lúc này, anh ấy lại đối diện với khuôn mặt hoảng sợ và sắp sụp đổ tinh thần của hai người bạn cùng phòng là cô gái họ Diệp và Viên Trầm Phương.
Cảm xúc không cam lòng và sự uất hận cực kỳ mãnh liệt đã bóp méo hồn phách của Tiểu Ngô, hút ra một lực lượng kỳ dị…
Đó là “vương vấn”.
Nó khác hẳn với hồn phách, “vương vấn” không có ý thức nên rất khó để loại bỏ.
Thông thường, bởi vì có người đã nhìn thấy khoảnh khắc bị đột tử của một người khác thì mới khiến cho người chết bộc phát ra một lực lượng như vậy bám theo người kia.
Tiểu Ngô cũng có ý muốn nhắc nhở Viên Trầm Phương và cô gái họ Diệp kia cẩn thận người chủ cho thuê nhà nhưng sâu trong tiềm thức của anh ấy càng muốn hai cô gái có thể giúp anh ấy trả thù.
Vì vậy, “vương vấn” mới bám theo hai người không buông.
Vào mỗi đêm, “vương vấn” sẽ xâm nhập vào giấc mơ của hai người, cố gắng nói cho hai người biết về chân tướng sự việc nhưng rốt cuộc nó chỉ là một đoàn năng lượng, không có ý thức cũng không thể biểu đạt thông điệp qua lời nói.
Do Tiểu Ngô đã bị chết thảm, máu thịt bị dập nát, xương cốt bị vặn gãy, còn đổ máu bê bết cả người.
Vì vậy, trong giấc mơ, Viên Trầm Phương và cô gái họ Diệp sẽ nhìn thấy một bóng dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ nên mới bị dọa đến vỡ gan, còn tưởng rằng đã va chạm phải Lệ Quỷ.
Sau thời gian tra tấn mệt mỏi thì hai người bọn họ mới suy sụp tinh thần và muốn chuyển khỏi căn hộ cho thuê chung.
Tôn Ngoạt biết nguyên nhân cái chết của Tiểu Ngô nên khi nghe hai người bọn họ kể về chuyện này thì cũng cực kỳ khiếp sợ.
Để đề phòng Tiểu Ngô biến thành Lệ Quỷ rồi sẽ tìm đến cô ta để trả thù thì vào ngay hôm Tiểu Ngô qua đời, Tôn Ngoạt đã cầu xin vị đại sư kia thu hồn phách của đối phương.
Theo lý thuyết, linh hồn của Tiểu Ngô đã tiêu tan rồi thì làm sao còn có thể quấn lấy hai người kia được nữa?
Tôn Ngoạt sợ hãi và lo lắng sẽ phát sinh biến cố nên sau khi suy xét cẩn thận, cô ta đã đồng ý để hai cô gái chuyển ra ngoài.
Cố Chi Tang nói: “Tôn Ngoạt chắc hẳn cũng đã biết quỷ thai trong cơ thể của Tiểu Cao có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào nên so với hai người Viên Trầm Phương thì cô ta càng coi trọng Tiểu Cao hơn.”
“Nếu người làm ầm ĩ muốn rời đi là Tiểu Cao thì Tôn Ngoạt chắc chắn sẽ không để cô ấy rời đi dễ dàng như vậy.”
Khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Cao đã cứng đờ khi nghe cô nói như vậy, khóc không ra nước mắt.
Trước ngày hôm nay thì quả thật mối quan hệ giữa cô ấy và Tôn Ngoạt cực kỳ tốt đẹp.
Hai người thường xuyên nhắn tin, trò chuyện riêng tư và Tôn Ngoạt còn nói rằng cô ấy giống như em gái ruột của mình vậy. Vào ngày sinh nhật của cô ấy thì Tôn Ngoạt còn tặng một món quà to có giá trị vài chục nghìn khiến Tiểu Cao vừa mừng vừa sợ.
Đây là đãi ngộ mà những người cùng thuê trọ khác chưa bao giờ nhận được.
Tuy nhiên, vào thời điểm hiện tại thì Tiểu Cao cảm thấy cực kỳ hối hận, chỉ hận không thể tránh xa thứ ma quỷ như Tôn Ngoạt!
Không đợi cô ấy nói thêm gì thì giọng nói của Cố Chi Tang đã tiếp tục vang lên. Cô đột nhiên hỏi về công việc thực tập của Viên Trầm Phương:
“Công việc thực tập của cô Viên chắc hẳn cũng sắp kết thúc rồi, đúng không?”
Viên Trầm Phương sửng sốt một chút rồi mới gật đầu nói: “Đúng vậy, còn hơn nửa tháng nữa là sẽ kết thúc.”
Giọng nói của cô ấy tràn ngập cảm xúc phức tạp: “Vì có thể hoàn thành công việc thực tập này và thuận lợi ký hợp đồng với một doanh nghiệp lớn mà tôi suýt chút nữa đã đặt cược cả mạng sống của mình rồi…”
“Lúc trước, tôi đã tự gây áp lực rất lớn lên bản thân, cảm thấy mình nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này, chắc chắn phải chen một chân vào vị trí làm việc ở đó. Nếu có một khởi điểm tốt thì về sau bất kể là tiềm năng thăng tiến hay là tốc độ lên chức của tôi sẽ vượt xa những người khác rất nhiều.”
“Tuy nhiên, trải qua sự việc lần này thì tôi nghĩ rằng bản thân đã hiểu rõ, con người chỉ cần còn sống là đã tốt lắm rồi. Tôi sẽ tiếp tục hoàn thành kỳ thực tập của mình, cố gắng hết sức, nhưng nếu không được thì cũng không quan trọng nữa.”