Tiếp xúc với các sự kiện thần quái thường xuyên hơn, thậm chí còn bị bắt đi dạo một vòng dưới Âm Tào Địa Phủ nên cho dù không sửa đổi Mệnh Cách, không khai quang thì thể chất của Yến Thừa vẫn xảy ra biến hóa một cách tự nhiên.
Anh có thể nhìn thấy những thứ âm u thuộc về địa phủ.
Không chỉ riêng quỷ vật mà anh còn thấy được âm sát khí đen ngòm đang không ngừng quay cuồng xung quanh thân thể của mình.
Khi tận mắt chứng kiến những thứ này đang không ngừng chui vào Thất Khiếu và lỗ chân lông trên thân thể thì Yến Thừa chỉ còn biết cười khổ.
Khó trách bản thân anh sẽ bị coi thành “điềm xấu”.
Trong lúc đang suy nghĩ đến xuất thần thì di động ở bên cạnh anh đã hơi rung lên.
Đôi mắt đang cố tình thả trôi ở trạng thái ngẩn ngơ để giảm bớt sự chú ý của bản thân đến cảm giác đau đớn đang bùng nổ trên thân thể của Yến Thừa cũng chậm chạp nhìn về phía điện thoại di động đang rung kia.
Trong khoảnh khắc hoàn hồn thì cảm giác lạnh băng, vô cùng đau đớn đã tập kích lại khiến cho anh không khỏi cau mày.
Ở thời gian riêng tư thì cũng không có quá nhiều người sẽ gửi tin nhắn đến điện thoại cá nhân của anh.
Yến Thừa từ từ nhắm mắt lại và cũng biết rằng, quanh đi quẩn lại thì chỉ có vài người đó thôi.
Trong thâm tâm anh có một chút mong đợi không thể nói rõ, Yến Thừa cầm điện thoại di động lên, nhìn về phía màn hình, đầu ngón tay bởi vì đau đớn nên có hơi tái nhợt đã nhẹ nhàng thao tác mở tin nhắn ra.
[A Thừa, con đã ngủ chưa? Lúc gọi video vào ngày hôm qua, mẹ của con đã nói rằng sắc mặt của con không được tốt lắm nên chúng ta có hơi lo lắng về tình hình sức khỏe dạo gần đây của con.
Nếu không, chúng ta hãy mời đại sư Cố đến nhà giúp con xem thử một chút nhé?]
Người gửi tin nhắn cho anh là Yến Hạc, cha ruột của anh.
Yến Thừa cụp mắt xuống: [Không cần, con vẫn khỏe.]
Dường như cảm thấy giọng điệu trong lời nhắn của mình có hơi lạnh nhạt quá nên Yến Thừa đã mím môi một lúc rồi lại nhắn thêm một câu:
[Mọi người không cần lo lắng cho con. Bây giờ trời đã lạnh rồi nên cha nhớ dặn dì Từ sớm hẹn bác sĩ để khám cho mẹ, cũng đừng mặc quần áo mỏng như trước nữa.]
Ở một đầu khác, Phù Khinh Ngạn lộ rõ vẻ mặt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trên tay chồng mình.
“Thế nào, con trai nói gì vậy?”
Yến Hạc: “Đây, tự bà xem đi.”
Thấy tâm tình áp suất thấp cả ngày trời của vợ mình đã vui vẻ trở lại thì Yến Hạc mới chậm rãi nói:
“A Thừa cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, thằng bé có thể tự chăm sóc bản thân được mà. Năm tôi bằng tuổi nó thì còn chưa làm được bằng một phần mười nó bây giờ…”
Phù Khinh Ngạn nghe vậy thì liếc mắt nhìn ông ấy một cái.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp đã hơn 50 tuổi rồi nên khóe mắt của bà ấy đã xuất hiện một ít nếp nhăn mờ. Tuy nhiên, dáng người của bà ấy được giữ gìn rất tốt, làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào, lông mi dài.
Có thể thấy được vào thời trẻ thì nhan sắc của bà ấy có thể nói là vô cùng tuyệt vời.
“Năng lực tài giỏi là một chuyện, nhưng thằng bé vốn dĩ không hề để tâm đến sức khỏe của bản thân. Có lần nào mà thằng bé không âm thầm chịu đựng, tự mình cố sức chống đỡ đâu.”
“Nếu không phải những người bên cạnh thằng bé kể lại cho chúng ta thì người làm cha, làm mẹ như ông và tôi đều chẳng hay biết gì hết!”
Phù Khinh Ngạn vừa dứt lời thì đôi mắt của bà ấy đã đỏ ửng:
“Chỉ trách tôi không có bản lĩnh, khiến cho con trai từ nhỏ đã phải chịu đủ loại bắt nạt. Thằng bé có oán trách tôi thì cũng là chuyện đương nhiên thôi…”
“Ôi, sao lại nói đến những chuyện này vậy? A Thừa còn nhớ rõ chuyện khớp xương của bà không được khỏe nên đã dặn dò tôi phải chăm sóc bà cẩn thận đấy. Thằng bé luôn đặt bà ở trong lòng thì làm sao có thể oán trách bà được chứ?”
Yến Hạc thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của vợ mình.
Tuy rằng nói như vậy nhưng người đàn ông trung niên đã đi qua quá nửa đời người cũng dâng trào sự áy náy vô hạn trong lòng:
“Nếu muốn trách thì cũng phải trách tôi quá yếu đuối!”
Năm đó, khi vợ ông ấy mang thai và sinh con thì đứa trẻ còn chưa được ôm nóng đã bị người của Huyền Môn đột nhiên xuất hiện và cướp đi rồi.
Khi đó, Yến Hạc mới 25, 26 tuổi, là nhà giàu mới nổi tại thành phố Dung, là ngôi sao đang lên trên thương trường, có sự nghiệp thành công, vợ chồng ân ái. Lúc bấy giờ, ai cũng phải khen một câu là thanh niên tài tuấn, tuổi trẻ hăng hái.
Tuy nhiên, sự tồn tại của huyền học lại luôn siêu việt hơn thế tục.
Hơn hai mươi năm trước, ngay cả tổ chức chính phủ về huyền học là Linh Tổ còn vừa mới được thành lập, đang mò mẫm tìm đường phát triển thì những gia tộc Huyền Môn đã lánh đời hàng trăm, hàng nghìn năm không phải là thế lực mà loại thương nhân “thô tục”, “nhỏ bé” như ông ấy có thể chống đối được.