Tại thành phố Dung,
Ở một căn biệt thự giữa lưng chừng núi, đèn đuốc bên trong được thắp sáng trưng.
Xuyên qua lớp cửa kính sát đất có thể nhìn thấy ở phòng khách rộng rãi dưới tầng một, có một khu vực làm việc được trang trí theo phong cách tối giản, kết hợp xen kẽ hai màu trắng và đen.
Một thanh niên nam giới mặc một chiếc áo sơ mi màu xám bạc đang ngồi trước bàn làm việc, trên sống mũi thẳng tắp có đeo một cặp kính không gọng.
Áo sơ mi hơi mỏng cực kỳ vừa người, đã phác họa rõ nét bờ vai rộng nhưng không quá cường tráng, cùng với phần eo gầy nhưng cực kỳ rắn chắc của anh.
Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng chuyển động trên bàn phím có màu kết hợp trắng và đen, trên mặt không hề có chút ý cười nào:
“Những gì tôi muốn là thời gian chính xác và phương án kế hoạch cụ thể, chứ không phải là {ước tính} và {đại khái}.”
Người đàn ông đang nói chuyện có đôi mắt sáng màu, nhìn giống như hổ phách, hình dạng của mắt hơi dài nhưng không hẹp, nhìn qua như mắt đào hoa nhưng cũng không hoàn toàn giống vậy.
Vốn dĩ khuôn mặt này chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ thấy đường nét tổng thể cực kỳ hài hòa và dịu dàng nhưng không hiểu sao bây giờ lại bị bao trùm bởi một chút hung ác và nham hiểm.
Con ngươi trong mắt anh sâu thẳm, lộ ra ánh nhìn lạnh như băng.
Dù đã được mắt kính che khuất đi một phần nhưng kết hợp với giọng nói lạnh lùng thản nhiên kia đã khiến cho mấy người phụ trách ở đầu bên kia cuộc họp không khỏi im bặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Rõ ràng bọn họ đang ở công ty, cũng ngồi ở vị trí quản lý hàng trăm, hàng nghìn nhân viên nhưng khi đối mặt với người lãnh đạo trực tiếp này thì vẫn cảm thấy cực kỳ áp lực.
Sau một khoảng thời gian yên lặng thì có một người đã kiên trì bày tỏ ý kiến:
“Bước đầu vận hành đã đạt được thành công nhưng chúng ta còn chưa thử nghiệm trên phạm vi rộng. Nếu mọi việc tiến triển thuận lợi và không xảy ra lỗi khi chạy thử phần mềm thì ba ngày sau sẽ có thể nâng cấp lên toàn bộ hệ thống.”
“Nếu như phát hiện ra bug… cộng thêm thời gian sửa chữa và chạy vận hành lại thì có thể sẽ mất thêm một tuần.”
Yến Thừa khẽ nhíu mày.
Với tốc độ này thì anh cũng không hài lòng cho lắm. Nhưng Yến Thừa cũng biết dù có dồn ép những người này thêm thì cũng không thể nhanh hơn được.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng:
“Nhanh chóng.”
Mọi người ở đầu bên kia cuộc họp lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, biết rằng ý của anh là đã chấp nhận rồi.
Mãi đến khi cuộc họp nhỏ này kết thúc thì những người ở đầu bên kia còn thầm nghĩ trong lòng rằng không biết vì sao người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ còn trẻ tuổi mà đã có khí thế khiếp người như vậy.
Mỗi khi đối diện với anh thì đều khiến cho bọn họ không khỏi nảy sinh tâm lý muốn lùi bước.
Sau khi ngắt kết nối trực tuyến, Yến Thừa đã cởi bỏ mắt kính ra, ngửa mặt ngồi trên sô pha, cơ thể căng thẳng của anh đã hơi thả lỏng một chút.
Áo sơ mi dán sát vào làn da đã lộ rõ đường nét cơ bắp ở phần ngực của anh, theo hơi thở nặng nề nhấp nhô thì dường như cơ bắp của anh càng ngày càng căng chặt hơn.
Đau.
Cảm giác đau đớn từ tận xương tủy đang nghiền áp chân tay và hệ thống thần kinh của Yến Thừa.
Hai hàng lông mày của anh nhíu chặt vào nhau, đầu ngón tay tái nhợt sờ lên trên cổ, sau một hồi thăm dò thì đã lấy ra một sợi dây mảnh màu bạc.
Đoạn dây mảnh này buộc một đoạn xương ngón tay vẫn còn lây dính nhiệt độ cơ thể của anh, được anh siết chặt trong lòng bàn tay.
Dưới góc nhìn mà mắt thường không thể thấy được, một đoàn sương mù đen ngòm đang cuồn cuộn bao quanh Yến Thừa, lấy anh làm trung tâm và dần dần khuếch tán ra bên ngoài.
Nhưng đoàn sương mù này chưa đi được bao xa thì đã bị hút lại về phía thân thể của anh.
30% trong đó đã được đoạn xương ngón tay kia miễn cưỡng cưỡng chế hấp thụ.
Nhưng chỉ dựa vào nó thì còn lâu mới đủ.
Từ lần thanh lọc sát khí gần đây nhất của Yến Thừa đến bây giờ thì mới chỉ qua mười ngày thôi. Vậy mà, âm sát khí không rõ vì lý do gì lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn, liên tục rò rỉ từ chỗ nào đó và lại một lần nữa tụ tập trên người anh, xâm nhập vào tận xương tủy.
Lúc đầu tiên, Yến Thừa còn tưởng rằng thân thể này không ổn rồi.
Giống như một kẻ nghiện vậy, sau khi hưởng qua cảm giác được xoa dịu sự âm u ẩm ướt và đau đớn trong hệ thống thần kinh, được trải nghiệm cảm giác thoải mái mà lâu nay chưa từng được cảm nhận thì lúc quay trở lại trạng thái đau đớn đã không còn đủ nhẫn nại và sức chịu đựng như trước.
Hoặc là cơ thể của anh đã sản sinh ra “sức đề kháng”.
Càng nhận được nhiều sự trợ giúp từ Cố Chi Tang để tinh lọc thì sự phản phệ của âm sát khí sau này càng nghiêm trọng hơn, tốc độ tụ tập âm sát khí trên thể xác của anh cũng càng ngày càng nhanh hơn.
Tuy nhiên, sau khi quan sát một thời gian thì Yến Thừa phát hiện ra không phải là như vậy.
Nguyên nhân gây ra sự biến hóa này dường như không phải bắt nguồn từ thân thể của anh…
Mà là do sát khí đang càng ngày càng nhiều hơn.