Điện thoại lại rung lên.
Yến Thừa mở hai mắt ra.
Mí mắt của anh hơi run rẩy, giống như đang cố gắng chịu đựng đau đớn.
Giữa căn phòng khách rộng lớn, không có một tiếng động này thì anh mới có thể dỡ bỏ tất cả phòng bị. Đôi mắt sáng màu như hổ phách rõ ràng rất trong trẻo nhưng không hiểu sao lại có cảm giác hơi ươn ướt.
Khi đọc hết nội dung tin nhắn được gửi đến thì sắc mặt của anh đã tối sầm lại, một lúc lâu sau mới thở dài buồn bực.
Thân thể dường như lại càng đau hơn.
[A Thừa, cha thay mặt em trai con xin lỗi về chuyện ngày hôm qua. Sư phụ Cố có ơn với nhà chúng ta nên em trai con hành động như vậy là cực kỳ không lễ phép. Ngày mai, cha sẽ bảo nó gọi điện thoại cho con.
Em trai của con là đứa cứng đầu, chưa suy nghĩ chín đã nói ra những lời khiến người khác cảm thấy phiền phức như vậy, nhưng tâm tính của thằng bé không xấu xa đâu, cũng rất kính yêu người anh trai là con…]
Đằng sau còn có một vài lời nữa, đại khái là giải thích Yến Hứa Quy bị che mắt bởi tin tức bên ngoài, cũng vì tình cảm với bạn gái nên mới có ấn tượng không tốt về Cố Chi Tang.
Yến Thừa không muốn đọc tiếp nữa.
Thật ra, Yến Thừa chẳng quan tâm lắm đến quan điểm của Yến Hứa Quy, cho dù là cảm nhận tốt hay xấu về người anh trai là anh.
Yến Thừa chỉ không muốn Tang Tang bị tổn thương bởi những lời đồn thổi vô căn cứ.
Cũng cảm thấy cực kỳ không vui khi đối diện với sự cẩn thận của cha mẹ mình. Mỗi lần bọn họ nhìn về phía anh thì đều lộ ra sự lấy lòng và vẻ mặt xin lỗi.
Yến Thừa ném điện thoại di động ra xa, cơ bắp trên thân thể của anh càng căng chặt hơn, từ sự gấp gáp của hơi thở đã lộ rõ sự đau đớn mà anh đang phải chịu đựng.
Hoàn cảnh tĩnh lặng và sự đau đớn bén nhọn ùa đến như cơn hồng thủy đang dần mài mòn lý trí và sự cứng cỏi của con người, cưỡng chế xé mở nội tâm yếu ớt và mỏng manh bên trong.
Yến Thừa không muốn nhớ lại quá khứ thống khổ đã qua nhưng lại không thể khống chế được những mảnh nhỏ ký ức dần dần ùa về trong đầu.
Đối với thời thơ ấu của mình thì anh chỉ có một cảm giác là chết lặng.
Sự thông minh và kiên định trời sinh đã khiến cho tâm trí của anh trưởng thành hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa.
Tuy nhiên, thể chất tà ma trời sinh cũng khiến cho sự thành thục của anh trở nên không hợp lẽ thường, biến anh trở thành một con quái vật, cũng là lý do khiến bọn họ bắt nạt anh càng ngày càng trầm trọng hơn.
Những đứa trẻ trong Huyền Môn phần lớn đều là đời thứ hai của các gia tộc bề thế. Cho dù bọn họ còn chưa tu luyện được đạo hạnh nhưng chỉ dựa vào bùa chú công kích và phòng ngự được cha mẹ bọn họ đưa cho thì cũng đủ khiến anh khổ sở rồi.
Yến Thừa không có cha mẹ bảo vệ, cũng không có bùa chú để chống lại. Điều duy nhất anh có thể làm là kiên cường chịu đựng, miễn cưỡng sống tiếp.
Yến Thừa khi còn nhỏ cũng từng mong chờ sự yêu thương và ấm áp từ cha mẹ.
Vào lần đầu tiên anh được phép trở về thăm nhà, được gặp mặt cha mẹ ruột lần đầu tiên là vào lúc anh lên năm tuổi.
Cho dù Yến Thừa không hiểu nhiều lắm về đạo lý đối nhân xử thế nhưng vẫn ôm ấp niềm mong chờ và sự hy vọng lớn lao về những người thân chưa bao giờ gặp mặt của mình.
Anh đã giặt sạch nhiều lần bộ quần áo nhỏ bẩn thỉu để mặc chúng về nhà, mang theo tâm trạng thấp thỏm đi theo những huyền sư có nhiệm vụ trông coi và đưa anh về nhà họ Yến.
Đó cũng là lần đầu tiên anh được gặp cha mẹ ruột.
Giống hệt như trong tưởng tượng của Yến Thừa, Yến Hạc và Phù Khinh Ngạn đều là những người có ngoại hình xuất chúng, khí chất tuyệt vời.
Ngay tại thời điểm bọn họ nhìn thấy anh thì mẹ của anh đã khóc không thành tiếng, cha của anh cũng đỏ vành mắt, ngồi xổm xuống và giang rộng hai tay về phía anh.
Nhưng tầm mắt của Yến Thừa vẫn không thể khống chế được nhìn về phía khuỷu tay của mẹ mình.
Tại nơi mà anh chưa bao giờ được nằm qua một lần có một đứa trẻ nhỏ bé, mềm mại với đôi má phúng phính đang nằm yên ổn ở đó.
Cho dù đang khóc lóc nhưng Phù Khinh Ngạn vẫn kiềm chế âm thanh theo bản năng để tránh cho bản thân quá to tiếng, đánh thức con trai út đang nằm trong vòng tay mình.
Yến Thừa nhỏ bé cứng đờ bước lên, nhỏ giọng gọi một câu “cha”.
Anh chưa bao giờ học cách làm nũng hay khóc lóc, tuổi còn nhỏ đã mất đi khả năng vô tư tươi cười, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta phải đau lòng.
Phù Khinh Ngạn cũng rơi nước mắt ngồi xổm xuống, muốn giới thiệu thành viên mới nhất trong gia đình cho con trai cả vào lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ.
Tuy nhiên, có lẽ là xung quanh quá ồn ào nên đứa trẻ trên tay bà ấy đã bị đánh thức, khóc lóc không ngừng, có dỗ dành như thế nào cũng không chịu nín.
Ngay lập tức, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào đứa trẻ đang òa khóc này.