Lúc bấy giờ, một vị huyền sư đứng ở đằng sau Yến Thừa đã bâng quơ nói một câu:
“Chắc hẳn đứa trẻ này đã bị dọa bởi sát khí trên người Yến Thừa rồi. Cũng không còn cách nào cả, đứa trẻ này từ nhỏ đã tối tăm và u ám rồi mà trẻ sơ sinh lại cực kỳ nhạy cảm với mấy thứ này.”
“Đừng nói đến trẻ em bình thường, ngay cả những đứa trẻ trong môn phái của chúng tôi cũng rất sợ Yến Thừa.”
Trong lúc Phù Khinh Ngạn và Yến Hạc đang luống cuống không biết làm sao thì một huyền sư khác đã mất kiên nhẫn lên tiếng:
“Nhanh chóng ôm đứa trẻ ra xa một chút thì không phải được rồi sao? Cứ ầm ĩ, ồn ào như vậy đúng là quá phiền phức.”
Vì vậy, Yến Thừa nhỏ bé đã lẳng lặng nhìn bóng lưng Phù Khinh Ngạn dần dần rời đi để dỗ dành em trai. Vào thời khắc đó, anh bỗng nhiên sinh ra một cảm giác uất ức khó tả, mím chặt môi không hé răng nhưng nước mắt lại ào ào rơi xuống.
Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất mà Yến Thừa đã khóc.
Yến Hạc còn tưởng rằng anh nhớ người nhà nên chỉ vụng về an ủi: “Mẹ sẽ lập tức quay lại…”
Trong quan niệm của bọn họ, Yến Thừa chỉ là một đứa trẻ lên năm, có thể biết được gì chứ.
Nhưng mà, Yến Thừa lại thông minh từ nhỏ, chuyện gì cũng có thể hiểu rõ ràng.
Hai vợ chồng nhà họ Yến đã không hề ý thức được, những hành động nhỏ nhưng vô cùng thân thiết của bọn họ khi đối xử với người em trai Yến Hứa Quy… đã như một mũi tên vô hình đâm thẳng vào trái tim của Yến Thừa.
Vào khoảnh khắc đó, cái đầu nhỏ bé của anh đã đột nhiên hiểu rõ một chuyện:
Bảo bối của cha mẹ ruột vĩnh viễn sẽ không bao giờ là anh.
Sẽ không phải là Yến Thừa.
Bọn họ đã có em trai, gia đình này đã sớm không còn vị trí cho anh nữa rồi.
Cho dù Yến Thừa đã quên mất vào hôm trở về đó thì bọn họ đã nói những gì, làm việc gì nhưng anh vĩnh viễn hằn sâu trong ký ức cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt kia, cũng nhớ rõ khi bản thân rời khỏi nhà họ Yến thì sự chờ mong trong lòng đã sụt giảm mất một nửa ra sao.
Về sau, mỗi năm một lần, Yến Thừa đều có cơ hội quay về nhà họ Yến.
Và lần nào cũng vậy, hai vợ chồng Yến Hạc và Phù Khinh Ngạn đều sẽ dùng thái độ như tiếp đón khách quý để chào đón con trai cả nhà mình.
Mỗi lần bọn họ gặp Yến Thừa đều sẽ ngay lập tức bắt đầu khóc, không ngừng nói lời xin lỗi với anh và dường như muốn đền bù mọi áy náy trong mấy năm qua vào một ngày hôm đó, muốn bồi thường tất cả cho Yến Thừa.
Nhưng bọn họ không biết rằng, càng làm như vậy thì Yến Thừa sẽ chỉ cảm thấy bản thân không thể hòa nhập vào gia đình này.
Thời gian trôi qua, Yến Hứa Quy cũng đã lớn lên, cũng học được cách nói chuyện và luôn trốn sau lưng cha mẹ để nhìn trộm anh trai nhà mình.
Có lẽ trẻ con thật sự rất nhạy cảm với những thứ âm tà như âm sát khí nên Yến Hứa Quy đã thường xuyên bị Yến Thừa dọa khóc, khiến cho Phù Khinh Ngạn và Yến Hạc vô cùng xấu hổ, ngay lập tức lạnh mặt răn dạy em trai.
Yến Hứa Quy vốn chỉ là một cậu bé sáu, bảy tuổi nên rất dễ tủi thân, có thể cảm giác được cha mẹ vô cùng áy náy và quan tâm đến người anh trai không thường xuyên gặp mặt này.
Vì vậy, cậu bé đã thường xuyên khóc lóc ầm ĩ, nói rằng không muốn có anh trai, còn nói rằng Yến Thừa đã cướp đi cha mẹ của cậu bé.
Hai vợ chồng nhà họ Yến vừa tức vừa giận nên tất nhiên sẽ đánh cậu bé một trận, buộc cậu bé phải xin lỗi Yến Thừa.
Bản thân Yến Thừa cũng đã trưởng thành hơn, tính cách cũng trở nên lạnh nhạt và hờ hững nên thật ra cũng không cảm thấy đau buồn quá nhiều, chỉ nảy sinh cảm xúc khó chịu mà thôi.
Anh thấy khó chịu thay bản thân, cũng mệt mỏi thay hai vợ chồng nhà họ Yến và Yến Hứa Quy.
Dưới góc nhìn của Yến Hứa Quy thì anh quả thật là một người ngoài đến cướp đi sự chú ý của cha mẹ cậu bé, nên việc bị em trai chán ghét cũng là điều hiển nhiên.
Còn về phần hai vợ chồng nhà họ Yến thì bọn họ đã bị bó buộc trong áy náy và cảm giác tội lỗi. Chỉ cần vẫn còn nhớ đến những chuyện đã xảy ra trong mười năm qua thì mối quan hệ giữa ba người bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể nào trở thành như cặp cha mẹ và con cái đơn thuần.
Hai người bọn họ có thể tức giận với Yến Hứa Quy, thậm chí có thể ra tay dạy dỗ, khi ở chung một chỗ sẽ vô tình bộc lộ sự dịu dàng và bất đắc dĩ đối với đứa con trai nghịch ngợm.
Đây là sự ăn ý được thành lập và tích lũy từ việc chung sống từ ngày này qua ngày khác.
Tuy nhiên, khi bọn họ đối mặt với Yến Thừa thì vĩnh viễn sẽ chỉ là dốc sức lấy lòng, đền bù, chuộc lỗi, sẽ không thể thân thiết với anh như với Yến Hứa Quy.
Bản thân Yến Thừa từ lâu cũng đã đánh mất năng lực làm nũng, quấy rối cha mẹ như những đứa trẻ bình thường rồi.
Anh nghĩ rằng bản thân chỉ như một “cái gai” nằm kẹt cứng giữa gia đình nhà họ Yến.
Có anh xuất hiện thì chỗ nào cũng sẽ chướng mắt và khó xử, chỉ cần anh không có ở đó thì tất cả mọi chuyện mới khôi phục lại quỹ đạo bình thường.
Cho nên, vào năm Yến Thừa mười bốn tuổi, anh đã chuyển ra khỏi nhà họ Yến.