Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 943 - Chương 943: Chấn Hà Đạo Nhân Xuất Quan

Unknown Chương 943: Chấn Hà Đạo Nhân Xuất Quan

Trong sảnh chính bên trong Càn Thanh Môn.

Chưởng môn ủy quyền của Càn Thanh Môn và một vài tên trưởng lão đang ngồi chầu chực ở bên dưới. Trên khuôn mặt của bọn họ đều khó kìm nén nổi sự kích động và vinh quang:

“Lão tổ tông, ngài rốt cuộc cũng xuất quan rồi!”

“Sư thúc tổ, con nhãi ranh họ Cố kia đã cướp đoạt bảng gỗ trấn núi của môn phái chúng ta, cũng liên tục nhằm vào các đệ tử trực thuộc Càn Thanh Môn. Quả thật không hề coi ai ra gì, quá mức kiêu ngạo!”

Tên trưởng lão này là người từng dẫn đội bao vây Cố Chi Tang để cướp đoạt Ngọc Chỉ Cốt trên tay cô nên lúc này cũng vội vàng lên tiếng, khuôn mặt của ông ta lộ rõ vẻ âm u và tối tăm.

Lão già này quỳ gối ở trước sảnh, giọng điệu tràn đầy căm phẫn và oán hận, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng sự việc lúc trước, muốn Chấn Hà Đạo Nhân ra tay giúp ông ta.

“Một đám ăn hại.”

Nhưng mà, vị đạo sĩ trung niên đang ngồi trên cao lại quát lớn một tiếng.

Cho dù trong giọng nói của ông ta không biểu lộ rõ vui hay giận nhưng vẫn khiến cho các trưởng lão ngồi bên dưới đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng cực kỳ căng thẳng.

Chỉ nhìn vào ngoại hình bên ngoài thì không ai có thể tưởng tượng được vị Chấn Hà Đạo Nhân này lại lớn tuổi như vậy. Nhìn bề ngoài thì ông ta chỉ giống như một người đàn ông bình thường hơn bốn mươi tuổi thôi.

Ông ta mặc áo vải, tóc búi cao, khuôn mặt phổ thông, nhìn khá bình thường, đôi mắt có vết hằn chân chim hiện lên một tia sáng sắc lạnh khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Ông ta cười lạnh một tiếng: “Hư Không ở lại, những người khác cút đi.”

Chẳng bao lâu sau, sảnh trước rộng lớn của Càn Thanh Môn đã chỉ còn lại một mình đạo sĩ Hư Không đang cực kỳ bồn chồn trong lòng.

Ông ta là chưởng môn ủy quyền của Càn Thanh Môn nên vẫn luôn kiêu ngạo không ai sánh nổi, nắm giữ quyền to trong tay, quát tháo khắp nơi mà bây giờ lại nơm nớp lo sợ như một con chim non vậy.

“Hư Không, ngươi có biết ngươi ngu xuẩn ở đâu không?”

Một câu hỏi nhẹ nhàng vang lên nhưng lại khiến Hư Không Đạo Nhân đổ mồ hôi như mưa:

“Lão tổ tông, là do đệ tử ngu dốt, không thể quản lý tốt mọi chuyện trong môn phái, khiến thanh danh của Càn Thanh Môn chúng ta bị xuống dốc…”

“Ngươi đúng là quá ngu xuẩn, còn ngu hơn cả heo!”

Chấn Hà Đạo Nhân đột nhiên quát to với giọng điệu vô cùng nghiêm túc, cố ý đè nặng lực lượng cực kỳ dày nặng lên trên người Hư Không Đạo Nhân:

“Nếu Cố Chi Tang kia chỉ là một bé gái nho nhỏ mới bước chân vào giới huyền học thì cho dù cô ta có thiên phú cỡ nào, cũng làm sao có thể vươn đến độ cao như bây giờ chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi chứ?”

“Ngươi chưa bao giờ nghi ngờ về thân thế của cô ta sao?”

Hư Không Đạo Nhân đau đớn toàn thân, run rẩy trả lời:

“Bẩm, bẩm lão tổ tông, đệ tử đúng là đã từng nghi ngờ cô ta là lão quái vật nào đó đoạt xá sống lại. Nhưng đệ tử… đệ tử đã điều tra tất cả những thuật sĩ trong nước đã ngã xuống trong vòng trăm năm qua thì chưa hề phát hiện ra có nhân vật nào tương đồng…”

“Hơn nữa, có rất nhiều đệ tử trong môn phái đã từng gặp qua hồn thể của Cố Chi Tang. Bọn họ khẳng định rằng hồn phách và thể xác của cô ta giống hệt nhau…”

Sắc mặt của Chấn Hà Đạo Nhân tối tăm và u ám, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Hư Không Đạo Nhân một lúc lâu và nghĩ đến người này rốt cuộc cũng là cấp dưới đắc lực của mình. Tất cả những việc xấu xa phải làm ẩn núp, không thể công khai đều được Hư Không Đạo Nhân giúp ông ta xử lý.

Hư Không vẫn còn tác dụng nên không thể đối xử quá hà khắc và khắt khe.

Sau khi nghĩ như vậy thì Chấn Hà Đạo Nhân đã chậm rãi thu hồi áp lực trên thân thể của Hư Không Đạo Nhân rồi đột nhiên hỏi một câu:

“Những sản nghiệp kia thế nào rồi?”

Hư Không Đạo Nhân càng căng thẳng hơn, sau một lúc lâu, chần chừ mãi thì ông ta mới ấp úng nói:

“Bẩm chưởng môn, từ khi Linh Tổ mượn sức được Cố Chi Tang kia thì bọn họ đã… đã phát hiện ra rất nhiều sản nghiệp của chúng ta. Vì để đề phòng không bị Linh Tổ theo dõi nên đệ tử chỉ có thể tự chặt đứt cánh tay.”

“Bây giờ, trong tay chúng ta không giữ lại được nhiều sản nghiệp còn hoạt động lắm.”

Ông ta nhanh chóng bổ sung thêm: “Nhưng mà, hàng tồn kho trước đây vẫn còn rất nhiều. Tất cả đều được bảo quản nghiêm mật trong nhà kho, chờ sau khi sóng gió qua đi thì đệ tử sẽ nghĩ cách khác!”

Chấn Hà Đạo Nhân giật nhẹ hai hàng lông mày, trong lòng nảy sinh cảm giác khá tức giận.

Nhưng cuối cùng, ông ta đã kìm nén lại, mất kiên nhẫn vẫy tay:

“Thôi, ngươi cũng đi ra ngoài đi.”

“Vâng, lão tổ tông.”

Đợi đến khi trong sảnh chính chỉ còn mỗi mình ông ta, không còn có người nào khác thì một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Chấn Hà Đạo Nhân:

“Ngươi nghĩ rằng Cố Chi Tang là ai đây? Ngoại trừ truyền nhân đời thứ hai của Huyền Môn mà bây giờ đã không còn ai biết đến thì ta không còn nghĩ được khả năng nào khác.”

“Cô ta đã trở về. Cô ta sẽ lấy lại những thứ thuộc về cô ta từ tay chúng ta đấy…”

“Chính Tông của Càn Thanh Môn chắc chắn không thể hủy hoại trong tay chúng ta được, tuyệt đối không thể!”

“…”


Bình Luận (0)
Comment