Giọng nói kia hư vô mờ ảo, dường như không thể xác định được vang lên từ phía nào, nghe như âm thanh của tà ma xuyên qua màng nhĩ nhưng cuối cùng nghe kỹ thì vẫn là giọng nói của bản thân Chấn Hà Đạo Nhân!
Khuôn mặt của Chấn Hà Đạo Nhân lộ rõ biểu cảm phức tạp, rối rắm cả nửa ngày trời rồi mới đột nhiên đứng dậy, phất tay áo, bay về phía cấm địa trong môn phái.
Cấm địa của Càn Thanh Môn nằm giữa tầng tầng lớp lớp đại trận bảo hộ, là nơi mà chỉ có truyền nhân chính thống của Càn Thanh Môn mới có tư cách đi vào bên trong.
Chỉ khi nào chưởng môn đời trước tự mình truyền thụ lại phương pháp đi vào trong cho người nối nghiệp thì người kia mới có thể nhận được truyền thừa.
Và nơi này đã ba trăm năm rồi không có thuật sĩ mới nào ghé qua.
Chấn Hà Đạo Nhân lục tìm hồ sơ bí mật mà chưởng môn đời trước đã lưu lại – cũng chính là sư phụ của ông ta.
Chấn Hà Đạo Nhân bình tĩnh mở hồ sơ ra, đọc qua một lần.
Trong đầu ông ta không khỏi nhớ đến cảnh tượng sư phụ của ông ta lúc sắp tọa hóa. Trước khi hơi thở tiêu tán thì sư phụ của ông ta đã thở dài:
“Chấn Hà à, cơ nghiệp của Càn Thanh Môn chúng ta… rốt cuộc cũng không phải vinh quang giành được. Chúng ta đã ăn cắp từ người kế thừa Huyền Môn chính thống…”
“Nhưng cho dù là như vậy thì con cũng phải giữ gìn truyền thừa của môn phái chúng ta, phải ngồi vững vàng trên vị trí Chính Tông…”
Khi Chấn Hà Đạo Nhân còn trẻ thì cũng là thiếu niên thiên tài có tư chất cao nhất trong Càn Thanh Môn. Ông ta tuổi trẻ thành danh, sau đó đã được chọn trở thành chưởng môn đời tiếp theo của Càn Thanh Môn.
Chấn Hà Đạo Nhân cực kỳ tự hào về thiên phú của mình, cũng như vô cùng kiêu hãnh về môn phái mà mình đang gia nhập.
Đệ tử dòng chính của môn phái chính thống đứng đầu Huyền Môn, lại là đệ tử thân truyền của thuật sĩ cấp “Thiên”. Đây là niềm vinh dự cực kỳ lớn lao và vẻ vang, quả thật chính là thiết lập của nhân vật chính trong truyền thuyết.
Nhưng mà, sau khi sư phụ dẫn ông ta đi vào trong cánh cửa này, tiến vào cấm địa giữa tầng tầng lớp lớp đại trận kia thì tất cả sự kiêu ngạo, niềm tự hào về môn phái của Chấn Hà Đạo Nhân đều đã bị đập vỡ tan nát.
Sư phụ của ông ta vào năm đó cũng được ca ngợi là “Đệ nhất giới huyền học”.
Là một vị thuật sĩ cấp “Thiên” – cấp bậc cuối cùng trong hệ thống phân cấp, đạo hạnh đã gần tiếp cận với Thiên Đạo.
Sư phụ của ông ta là một thuật sĩ đã sống hơn năm trăm năm, là người từng đi theo Quân Hồng Đạo Nhân khai núi lập phái, đã tồn tại từ thời đại hệ thống thuật sĩ trong thiên hạ bắt đầu được chỉnh đốn, mãi cho đến tận thời điểm lúc đó – năm trăm năm sau.
Đạo hạnh của sư phụ ông ta đã lên đến đỉnh cao, tùy thời đều có thể phi thăng như tổ sư gia Quân Hồng, chỉ còn kém một bước cuối cùng mà thôi.
Nhưng mà, vị sư phụ đức cao vọng trọng, gần như là “thần tiên” trong mắt Chấn Hà Đạo Nhân lại đập nát tất cả ảo tưởng của ông ta tại nơi cấm địa này.
Câu đầu tiên của sư phụ đã khiến ông ta chết trân như bị sét đánh:
“Chấn Hà, thọ mệnh của sư phụ sắp hết rồi, sẽ tọa hóa trong vòng hai tháng tiếp theo thôi.”
Chấn Hà Đạo Nhân thấp thỏm lo âu, không muốn tin tưởng chuyện này nhưng ông cụ đã gần đất xa trời, cơ thể cũng đã suy sụp chỉ nặng nề thở dài một hơi.
Trong mắt ông cụ không có sự kiêu hãnh và ngạo nghễ của một thuật sĩ đệ nhất thế gian mà chỉ còn vô tận chết lặng và thất vọng:
“Con hãy nghe sư phụ nói. Việc tọa hóa đối với một ông già đã sống quá lâu, luôn đau khổ truy tìm con đường đắc đạo như ta thì cũng là một sự giải thoát.”
Vào thời điểm đó, Chấn Hà Đạo Nhân còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của sư phụ mình.
Mãi đến hai trăm năm sau, ông ta đã suy sụp tinh thần khi phát hiện ra thiên phú của bản thân không hề tốt như những gì mình từng nghĩ, thậm chí còn rơi vào trạng thái bình cảnh sớm hơn cả sư phụ mình.
Khi đó, ông ta đã xông vào cấm địa, tìm kiếm một hồi lâu thì mới tìm được đáp án ở trong một cuốn sách được che giấu cẩn thận do sư phụ của ông ta để lại.
Hóa ra, sư phụ của ông ta đã sớm biết rằng thế giới mà bọn họ đang sinh sống là một thế giới không thể phi thăng được.
Không biết vì nguyên nhân gì nhưng Thiên Đạo của thế giới này đang dần dần sụp đổ.
Trần gian và sáu cõi luân hồi đang dần trật khỏi đường ray. Cho dù những thuật sĩ như ông ta đã tiến đến gần nấc thang để phi thăng thì cũng tuyệt đối không thể đi thêm được một bước cuối cùng.
Đạo hạnh của sư phụ ông ta đúng là rất cao, cao đến mức có thể chạm đến quỹ tích của Thiên Đạo. Do đó, sư phụ của ông ta đã phát hiện ra chân tướng tuyệt vọng này.
Sau khi cố gắng nỗ lực tìm hiểu và chứng thực được sự thật rằng thế giới này đã không còn Chân Tiên nữa thì sư phụ của ông ta mới hoàn toàn tuyệt vọng và chấp nhận chờ đợi tọa hóa khi thọ mệnh đã cạn kiệt.
Tuy nhiên, kết quả này lại cực kỳ tàn nhẫn đối với Chấn Hà Đạo Nhân ở năm đó.
Khi đấy, ông ta vẫn còn ở độ tuổi hào hoa phong nhã, tuổi trẻ tràn ngập sức sống, cho nên, chưởng môn đời trước của Càn Thanh Môn mới lựa chọn giấu giếm việc này.
Lúc nào đạo hạnh của Chấn Hà Đạo Nhân đạt đến độ cao tương tự thì tự nhiên sẽ tự biết thôi.