Chưa nói đến chuyện vào hai trăm năm sau, khi Chấn Hà Đạo Nhân biết được chân tướng thì đã tuyệt vọng đến cỡ nào.
Nhưng vào hai trăm năm trước, lúc ông ta mới hơn ba mươi tuổi, là đệ tử dòng chính của Càn Thanh Môn cũng là đệ tử của người đứng đầu giới huyền học, đang kiêu ngạo không ai bì nổi thì đã nghe được một bí mật kinh thiên động địa từ người sư phụ sắp tọa hóa của ông ta.
“Chấn Hà, thật ra sư phụ chỉ là một kẻ trộm cướp nhát gan, có lòng tham không đáy. Càn Thanh Môn này cũng không phải là môn phái huyền học đứng đầu chính thống gì.”
“Đó chỉ là vị trí mà sư phụ đã ăn cắp được từ Chính Tông!”
Chấn Hà Đạo Nhân hoảng hốt, từ những lời kể gần như có chút điên cuồng của sư phụ thì ông ta đã biết được một bí mật kinh hoàng.
Theo lời kể của sư phụ ông ta thì tổ sư gia mở núi lập nên phái Huyền Môn quả thật là Quân Hồng Đạo Nhân. Tuy nhiên, ông ấy cũng không phải một thân một mình mà còn nhận một đệ tử dòng chính, là một đệ tử nữ họ Cố.
Tương truyền, thiên phú của đệ tử nữ kia cực kỳ tuyệt vời, mới hơn trăm năm đã áp đảo toàn bộ giới thuật sĩ huyền học. Thiên phú của cô gái này còn cao hơn cả Quân Hồng Đạo Nhân.
Sau khi Quân Hồng Đạo Nhân đắc đạo thì người kế thừa chính thống đời tiếp theo của Huyền Môn chính là cô gái này.
Mà người này, chỉ trong vòng ngắn ngủi mấy năm sau đã theo sát bước chân của Quân Hồng Đạo Nhân, sờ đến lạch trời, gọi đến lôi kiếp.
Chỉ là trận độ kiếp kia có thanh thế cực kỳ to lớn, gần như đánh nát toàn bộ đỉnh núi phái Huyền Môn, nhưng không ai nhìn thấy Thánh Quang xuất hiện khi cô gái này phi thăng, cũng không ai tìm được hài cốt còn sót lại của cô.
Người kế thừa đời thứ hai của Huyền Môn đã biến mất không chút tung tích như vậy.
Lúc ấy, sư phụ của Chấn Hà Đạo Nhân mới hơn bốn mươi tuổi, ở độ tuổi giống như ông ta, vừa mới được kế thừa Càn Thanh Môn, trở thành chưởng môn trẻ tuổi mới của môn phái.
Bởi vì Càn Thanh Môn và đỉnh núi bị lôi kiếp đánh nát của Huyền Môn có khoảng cách rất gần nên sư phụ của ông ta là người đầu tiên chạy đến nơi.
Ngoại trừ thấy được một mảnh đất bị đốt cháy đen thui, không có một cái cây, ngọn cỏ nào còn sót lại và một thanh niên người bình thường đang ngất xỉu ở đó thì ông ta không còn tìm thấy được bất cứ thứ gì khác.
Sau khi nhìn quét xung quanh một vòng thì ông ta cũng không nhìn thấy Thánh Quang hay Nhạc Tiên xuất hiện khi có thuật sĩ đắc đạo nên không khỏi than tiếc rằng một thế hệ truyền thuyết, thiên tài tuyệt thế cứ như vậy mà phi thăng thất bại, bị lôi kiếp thiêu đốt chỉ còn tro bụi.
Lúc này, ông ta lại nhìn về phía tấm gỗ thần trong truyền thuyết từng được lôi kiếp khi Quân Hồng Đạo Nhân phi thăng bổ trúng, được đặt ở một vị trí gần đỉnh núi này, cách nơi này không xa, cũng không có đệ tử thủ vệ nào thì trái tim của sư phụ Chấn Hà Đạo Nhân đột nhiên đập nhanh hơn.
Trong nháy mắt, ông ta nảy sinh ra một ý tưởng lệch lạc.
Đợi đến khi ông ta hoàn hồn thì bản thân đã nhân cơ hội trên đỉnh núi vừa trải qua một trân lôi kiếp nên không có một bóng người để nhanh tay gỡ tấm gỗ thần kia xuống.
Thừa lúc các thuật sĩ khác còn chưa đến nơi này thì ông ta đã ôm tấm gỗ kia và nhanh chóng rời đi.
Sau đó, sư phụ của Chấn Hà Đạo Nhân đã vô cùng hối hận, cũng sợ việc mất tích của tấm gỗ thần kia sẽ bị điều tra và hành động của ông ta sẽ bị vạch trần.
Vì vậy, sư phụ của Chấn Hà Đạo Nhân đã bỏ lại tất cả đệ tử trong môn phái, lén lút trốn đến khu vực gần biên giới để tránh phong ba.
Trong thời gian đó, ông ta đã ngụy trang thành một thương nhân bình thường, sống trong nơm nớp lo sợ gần hai tháng trời. Tuy nhiên, ông ta vẫn luôn không nghe được bất cứ tin tức hay lời đồn thổi gì liên quan đến trận lôi kiếp ở đỉnh núi Huyền Môn.
Vị sư phụ này đã thử dò la tin tức và tìm hiểu thêm nhưng không biết có phải là do nơi này là khu vực biên giới hay không mà lại không có ai biết về chuyện kia.
Cũng có người còn nhìn và đánh giá ông ấy như một con quái vật, nói rằng tổ sư gia Quân Hồng từ trước đến nay đâu có nhận đồ đệ nào.
Sư phụ của Chấn Hà Đạo Nhân đã do dự mãi rồi mới thử mò mẫm trở về môn phái của mình.
Chưởng môn đương nhiệm đã mất tích gần ba tháng rốt cuộc cũng trở về nên các đệ tử trong môn phái tất nhiên đều hân hoan, vui mừng. Tuy nhiên, sư phụ của Chấn Hà Đạo Nhân thì lại cực kỳ ngơ ngác.
Bởi vì bất kể là đệ tử nội môn hay là những thuật sĩ trong giới huyền học thì bọn họ đều nói rằng Quân Hồng Đạo Nhân không hề nhận đệ tử nào cả.
Ký ức của tất cả mọi người dường như đã bị một bàn tay vô hình nào đó xóa sạch thông tin về người này và sửa đổi lại.
Tất cả tin tức liên quan đến vị chưởng môn đời thứ hai của Huyền Môn đều đã bị thế giới này xóa sạch.
Ngay cả mảnh đất khô cằn, bị sét đánh cháy đen trên đỉnh núi cũng đã biến mất.