Trong tay ông ta còn đang cầm một tấm gỗ thần đã ăn cắp ở thời điểm kia, hơn nữa, nhìn bao quát khu vực trên đỉnh núi này thì tuy rằng không có dấu vết cháy đen vì sét đánh nhưng cũng không có một ngọn cỏ nào mọc lên cả.
Nếu không phải có những bằng chứng như trên thì sư phụ của Chấn Hà Đạo Nhân chắc hẳn cũng nghi ngờ ký ức và đôi mắt của mình xảy ra vấn đề.
Chuyện này khiến cho trong lòng ông ta tràn ngập hoài nghi, việc sinh hoạt hàng ngày cũng cực kỳ bồn chồn, lo lắng. Nhưng mà, ông ta lại không dám nói chuyện này cho bất cứ ai khác.
Khi một người có suy nghĩ không đồng đều với tất cả mọi người trên thế giới thì người đó sẽ bị coi như một kẻ điên.
Trong mấy năm sau đó, ông ta vẫn luôn tìm kiếm dấu vết còn sót lại, sưu tầm đủ loai bằng chứng về chuyện Huyền Môn từng có hai đời chưởng môn.
Dường như việc tìm kiếm những thông tin về vụ việc không thể giải thích này là cách duy nhất để ông ta chứng minh ký ức trong đầu mình là sự tồn tại chân thật.
Và bản thân ông ta cũng dựa vào tấm gỗ thần kia để gây dựng danh tiếng cho Càn Thanh Môn, nói rằng Càn Thanh Môn là truyền thừa chính thống của Quân Hồng Đạo Nhân.
Có tiền đề là danh phận kiếm lời này thì địa vị của Càn Thanh Môn cũng tăng vọt như diều gặp gió, những lợi ích và tài nguyên mà ông ta đã nhận được càng ngày càng đáng kinh ngạc hơn.
Tuy nhiên, tốn công âm mưu kế hoạch cả đời mà đến lúc cuối cũng vẫn là dã tràng xe cát biển Đông.
Thiên Đạo sắp sụp đổ, chuyện phi thăng không còn hy vọng gì nữa.
Đến tận bây giờ, vị đạo sĩ già cả này đã không còn quan tâm đến chuyện vị chưởng môn đời thứ hai của Huyền Môn có thật sự tồn tại hay không? Vì sao ký ức về người đó lại bị thế giới xóa bỏ sạch sẽ?
Ngay cả tên tuổi và ngoại hình của vị chưởng môn thứ hai kia thì ông ta cũng không nhớ rõ nữa.
Ông ta chỉ biết rằng, nhất định phải duy trì được vị trí Chính Tông của Càn Thanh Môn thì mới có thể bảo vệ được địa vị của bọn họ và tiếp tục nhận được cuồn cuộn tài nguyên hàng đầu.
Ông ta nói chuyện này cho Chấn Hà Đạo Nhân là vì muốn tiếp tục truyền thừa trong tông môn.
Có lẽ còn có một chút suy nghĩ rằng muốn chia sẻ lại cho thế hệ đời sau về vụ việc bí mật và kỳ dị chỉ có mỗi ông ta nhớ rõ.
Sau khi dặn dò một số công việc nhỏ lẻ khác và ném toàn bộ môn phái cho Chấn Hà Đạo Nhân thì không bao lâu sau, vị thuật sĩ già cả - người duy nhất nhớ rõ sự tồn tại của Cố Chi Tang, đã tọa hóa vào một buổi sáng yên tĩnh.
Sau khi Chấn Hà Đạo Nhân trở thành chưởng môn mới của Càn Thanh Môn thì cũng bắt đầu rối rắm, thống khổ, khó có thể chấp nhận được quá khứ của môn phái mà ông ta vẫn luôn tự hào.
Ông ta không thể tin nổi môn phái của mình lại dựng nghiệp từ một hành động trộm cắp hèn hạ như vậy.
Chấn Hà Đạo Nhân thậm chí còn cảm thấy chuyện bí mật mà sư phụ đã kể lại: “Thế giới xóa sạch ký ức về vị chưởng môn nữ họ Cố đã biến mất không để lại một chút dấu vết” chỉ là lời nói mớ mà thôi, là câu chuyện được sư phụ biên soạn ra khi ý thức đã không còn tỉnh táo.
Tuy nhiên, ông ta đã đọc hết hồ sơ ghi chép bí mật mà sư phụ đã viết vào năm đó thì đúng là cũng đã tìm được một số tin tức kỳ quái và rời rạc trong dòng chảy lịch sử khi xưa.
Khi lắp ráp lại các chi tiết vụn vặt bị bỏ qua này thì dường như thật sự đã một vị chưởng môn Huyền Môn từng tồn tại, chính là người đã bị biến mất kia.
Những suy nghĩ rối rắm này cũng không khiến ông ta vướng mắc quá lâu vì chẳng mấy chốc, Chấn Hà Đạo Nhân đã ngập đầu trong các công việc quản lý môn phái và đắm chìm trong cảm giác sung sướng khi ngồi trên chức vị chưởng môn có quyền lợi vô hạn kia.
Ông ta đã vứt vị chưởng môn đời thứ hai gì đó vào một xó.
Bản thân Chấn Hà Đạo Nhân cũng nghĩ rằng mình đã quên chuyện này rồi.
Nhưng khi Cố Chi Tang đột ngột xuất hiện lần đầu tiên trong lời kể của Hư Không trong lúc ông ta đang bế quan thì trong đầu Chấn Hà Đạo Nhân đã lập tức hiện ra vị chưởng môn họ Cố đã biến mất trong lời kể và dưới ngòi bút của sư phụ mình.
Ngoại hình tuyệt vời, thiên phú đáng kinh ngạc.
Chấn Hà Đạo Nhân cũng không hiểu được gì lý do gì nhưng ông ta có thể xác định chắc chắn rằng Cố Chi Tang có liên quan mật thiết đến sự biến mất ở tám trăm năm trước của vị chưởng môn Huyền Môn đời thứ hai kia!
Giọng nói tà ma kia càng lúc càng dồn dập hơn, gần như sắp chiếm đoạt toàn bộ tâm trí của ông ta.
“Làm sao bây giờ? Cô ta đã lên núi lấy đi tấm gỗ thần kia thì nhất định đã biết tất cả mọi chuyện rồi. Cô ta vì muốn trả thù sư phụ nên mới đối chọi với Càn Thanh Môn ở mọi mặt.”
“Không hổ danh là đồ đệ của Quân Hồng Đạo Nhân, chỉ mới xuất hiện trên trần gian một năm mà đã có thể áp đảo danh tiếng của Càn Thanh Môn rồi.”
“Nếu cứ để cho cô ta tiếp tục phát triển mạnh hơn thì có khi nào người kia sẽ công khai tuyên chiến với chúng ta không? Có thể nào cô ta sẽ thông báo với toàn thiên hạ rằng Càn Thanh Môn chúng ta chỉ là một đám trộm cắp hay không?”
“Cô ta có thể phá vỡ lời nguyền và trở thành người đầu tiên đắc đạo trong vòng tám trăm năm qua được không?”
“…”