Ngoại hình của cô cực kỳ xinh đẹp, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt của cô còn rét lạnh hơn.
Bị tầm mắt của cô tập trung vào ngay lập tức thì trong lòng thanh niên kia đã bắt đầu hùng hổ chửi bậy rồi.
“Những người khác hãy lập tức rời đi nơi này, quán internet này tạm thời sẽ bị phong tỏa.”
Đúng lúc này, phía bên ngoài trùng hợp cũng vang lên tiếng còi cảnh sát. Một nhân viên cảnh sát cầm loa khuếch đại âm thanh và nói to:
“Tất cả người dân bình thường ở trong quán internet hãy nhanh chóng rút lui ra ngoài. Bên trong có tên côn đồ hung hăng, có cầm theo hung khí!”
Vốn dĩ những người trong quán internet đang nhìn đến ngây người, còn có cả một số người đang hóng kịch hay thì khi vừa nghe thấy trong quán internet có tội phạm nguy hiểm thì tất cả đã lập tức nhấc chân chạy ra ngoài.
Có người đang chạy thì lại nhận ra thân phận của Cố Chi Tang:
“Cô là Cố Chi Tang à! Hôm nay tôi mới bỏ phiếu cho cô đấy!”
Vị đại ca hâm mộ có ngoại hình mập mạp, chắc nịch, ăn mặc lôi thôi lếch thếch này đột nhiên trợn tròn hai mắt, ý thức được điều gì đó rồi lập tức cất cao giọng nói:
“Mọi người nhanh chóng chạy đi. Vị này chính là đại sư bắt quỷ cực kỳ nổi tiếng trên mạng đấy. Cô ấy đến nơi này thì chứng tỏ trong quán internet này có quỷ rồi!”
Đợi đến khi tất cả người dân bình thường đều rời khỏi quán internet thì thanh niên có triệu chứng hoang tưởng thời kỳ dậy thì kia vẫn duy trì cảnh giác cao độ, thái độ đầy thù địch.
Thật ra, anh ta cũng muốn bắt giữ một người dân bình thường làm con tin nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đừng thấy người đứng trước mặt anh ta còn quá trẻ tuổi, đây chính là Cố Chi Tang – người mà ngay cả lão đại đứng đầu cũng phải kiêng kỵ đấy. Sao anh ta lại gặp phải cô ở đây cơ chứ?!
Thanh niên cực kỳ hối hận, cắn răng nói:
“Xem ra, tôi sẽ không thể rời đi như một người dân bình thường rồi.”
Cố Chi Tang hơi nhếch khóe môi: “Không sao, anh vẫn có bạn ở cùng mà.”
Thanh niên ngây ngẩn cả người, ngay lập tức quay phắt đầu lại, nhìn về phía một chiếc máy tính cách đó không xa, không biết đã sáng lên từ lúc nào.
Trên màn hình dần dần tràn lan một màu đỏ như màu máu.
“? Không phải anh đã chạy rồi sao?!”
[Chạy rồi.]
[Không chạy được.]
Dòng chữ màu đỏ tiếp tục biến đổi: [Toàn bộ khu vực Tân Giang, thậm chí có thể là toàn bộ thành phố S đều đã bị cắt đứt tín hiệu viễn thông rồi.]
Tâm tình của Hạ Chiếu Sinh lúc này thật sự khá phức tạp.
Trước đó, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ bị bắt cả, bởi vì năng lực của anh ta là đặc biệt nhất. Hạ Chiếu Sinh không hề sợ bất cứ kẻ nào, càng không hề quan tâm đến thứ gọi là luật pháp quốc gia và cảnh sát chính phủ.
Nhưng bây giờ, những người mà anh ta từng khinh thường đã dạy cho anh ta một bài học nhớ đời.
Cho dù không có mạng internet thì anh ta vẫn còn đường chạy thoát.
Nhưng mà, nếu ngay cả tín hiệu viễn thông cũng bị cắt đứt thì tất cả các thiết bị điện tử sẽ trở thành đồ vật chết, không thể truyền tải thông tin qua lại được nữa.
Do đó, anh ta tất nhiên cũng không thể dựa vào đường truyền tín hiệu hoặc là đường dây mạng để chạy trốn đến các thiết bị điện tử khác.
“Tàn bạo như vậy sao?!”
Thanh niên kia cực kỳ ngạc nhiên: “Cắt đứt tín hiệu viễn thông của toàn thành phố chỉ vì muốn bắt anh à? Anh đã gây thù chuốc oán đến mức nào vậy?”
“Không phải là gây thù chuốc oán mà là mấy người các anh đã không ngừng gây ra tội ác, tạo ra nguy hiểm cho an sinh xã hội, theo lý chắc chắn phải bị bắt giữ.”
Giọng nói bình thản của Cố Chi Tang vang lên:
“Đừng nói các anh thật sự cho rằng có được năng lực huyền học thì sẽ có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đấy nhé?”
“Chị gái Cố Chi Tang ơi, em cũng chưa từng trêu chọc gì đến những người trực thuộc Linh Tổ các chị mà. Mọi người bắt nó cũng được nhưng có thể thả em ra không?”
Thanh niên đảo con ngươi một vòng rồi bắt đầu lên tiếng nịnh nọt:
“Em chỉ là một người dân ngu dốt, một kẻ lâu la tiểu tốt mà thôi.”
Anh ta vừa nói xong thì hai bàn tay lập tức kết ấn, tốc độ cực nhanh, không thể nhìn rõ được.
Sau đó, thân thể của anh ta đã trực tiếp rút vào mặt đất, biến mất không còn tung tích.
Cố Chi Tang hơi nhướng mày lên, trong lòng nảy sinh chút hứng thú.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy loại thuật pháp như vậy, nó có vẻ tương tự như thuật “Độn” của Đạo Gia nhưng hình như càng hoàn mỹ hơn.
Thần thức của cô đã theo dõi thanh niên vừa biến mất kia, biết rằng anh ta đang trốn ở một chỗ sâu bên dưới lòng đất. Không biết anh ta đã sử dụng phương pháp gì mà có thể đi lại thoải mái dưới mặt đất để chạy trốn.
Trên thực tế, đây là nhẫn thuật* của Nhật Bản.
(*Nhẫn thuật là thuật Ninja.)
Mặc dù chưa từng nhìn thấy bao giờ nhưng sắc mặt của Cố Chi Tang vẫn bình thản như thường.
Cô nâng cánh tay lên, bàn tay tạo thế như móng vuốt rồi bóp chặt vào. Một lúc sau, một bóng người đã bị lôi ra từ trong lòng đất như nhổ củ cải vậy, ngã chổng kềnh trên sàn nhà.
Đây đúng là thanh niên vừa mới dùng thuật “độn thổ” để chạy trốn.
Lúc bấy giờ, sắc mặt của cậu thanh niên này cực kỳ hoảng hốt, còn chưa đợi anh ta hoàn hồn và mở miệng nói hai câu thì Cố Chi Tang đã lật bàn tay lên, bó chặt anh ta lại rồi ném mạnh xuống mặt đất, không còn nhúc nhích được gì nữa.
Ngay sau đó, cô đã quay về phía chiếc máy tính đang sáng kia:
“Hạ Chiếu Sinh, rốt cuộc cũng gặp mặt rồi.”