Mặc dù không có một tờ báo nào đưa tin nhưng sự hỗn loạn xảy ra liên tục ở các khu vực khác nhau vẫn không thể hoàn toàn che giấu kín kẽ được. Vì vậy, tất nhiên, cũng đã gây ra một loạt hỗn loạn và khủng hoảng trong lòng quần chúng nhân dân.
Đã có không ít người dân tận mắt chứng kiến thảm kịch xảy ra ngay bên cạnh mình.
Số lượng vụ án xảy ra càng ngày càng nhiều lên thì cũng kéo theo việc xuất hiện không ít lời đồn thổi, suy đoán về #Tổ chức tà giáo gây ra tình trạng bất ổn trong xã hội#.
Bên chính phủ chỉ có thể ngăn không cho tin tức và các từ khóa liên quan leo lên bảng hot search, cũng cố gắng hết sức để ngăn chặn những từ khóa có nội dung mấu chốt trong các cuộc thảo luận và bài viết trên mạng xã hội.
Mặc dù không thể ngăn cản được quần chúng nhân dân lén lút bàn tán với nhau nhưng ít nhất cũng sẽ không khiến nỗi sợ hãi bao trùm lên toàn xã hội.
Hai ngày sau, tại trụ sở tổng bộ.
Trịnh Như Ngọc đã phải sắp xếp một lượng lớn công việc nên bây giờ cũng tràn đầy mệt mỏi. Cô ấy cầm một xấp tài liệu mới, đi đến bên cạnh Cố Chi Tang.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy đã đẩy đống tài liệu kia về phía trước mặt cô: “Muốn xem không?”
Cố Chi Tang không mở ra. Nhưng cho dù không xem thì cô cũng biết rõ, nội dung bên trong tất nhiên sẽ vô cùng ghê người.
Trịnh Như Ngọc không thể kìm nén được cảm xúc khó chịu, bực bội của mình:
“Các băng nhóm lừa đảo đang nhân cơ hội gây sự bừa bãi, hành hung ngang nhiên trên đường phố, xông vào nhà giết người, v.v… Rất nhiều người đã phải chết vì thứ cặn bã {sương đen} kia!”
“Chỉ cần cho chúng ta thêm… một tháng nữa để chuẩn bị thì tình hình sẽ không tồi tệ như thế này.”
Cố Chi Tang: “Điều này cũng chứng tỏ rằng, thứ kia không thể chờ lâu như vậy được.”
“Cô nói đúng.”
Trịnh Như Ngọc bĩnh tĩnh lại một chút rồi mới nói thêm:
“May mắn thay, tình huống bây giờ đã không còn nghiêm trọng như lúc vừa mới bùng nổ nữa, cũng dần dần được chúng ta khống chế rồi.”
“Các đồng nghiệp của chúng ta đã dựa theo thông tin đại khái mà cô đã đẩy quẻ tính được để tìm kiếm thêm một ít phân thân khác. Đây cũng xem như là tin vui duy nhất trong mấy ngày vừa qua.”
“Đúng rồi, vừa rồi cô đã gửi tin nhắn cho tôi và nói rằng nghi ngờ thứ ma quỷ kia có hành động mới… Tình huống gì vậy?” Trịnh Như Ngọc nghiêm túc hỏi.
“Cô còn nhớ rõ lúc trước tôi đã nói qua về chuyện tìm {bản thể} của {sương đen} không?” Cố Chi Tang nói.
“Cô tìm được rồi sao?!”
“Chỉ là có chút đầu mối.” Cố Chi Tang trầm ngâm một lúc rồi nói ra suy đoán của mình:
“Bản thể của những vật vô hình này thật ra chỉ nằm ở một trong hai trường hợp: hoặc là một vật dẫn sống nhờ ở nơi nào đó, đang ẩn náu trong bóng tối; hoặc là đã đoạt xá người khác.”
“Nếu là trường hợp đầu tiên thì nó nhất định đang ẩn nấp trong một phân thân nào đó, chỉ là chúng ta còn chưa tìm ra được.”
“Tuy nhiên, nếu là trường hợp sau thì tôi đã hoài nghi một số người.”
Trịnh Như Ngọc truy hỏi: “Cô nghi ngờ ai vậy?”
“Đầu tiên là Yến Thừa.”
Trong ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên của Trịnh Như Ngọc thì Cố Chi Tang đã bổ sung: “Nhưng mà, không phải là anh ấy.”
“Nói theo cách chính xác hơn thì {sương đen} này quả thật đã có ý định xâm lấn và cắn nuốt anh ấy, nhưng nó đã không thành công. Bây giờ, sau khi tôi đã tự theo dõi anh ấy một thời gian thì cảm thấy khả năng anh ấy có vấn đề là cực kỳ nhỏ.”
Ngay sau đó, cô lấy điện thoại di động ra, đưa cho Trịnh Như Ngọc: “Cô hãy xem đi này.”
Trên màn hình điện thoại đang sáng là một bài viết có số lượng chia sẻ khá lớn. Trịnh Như Ngọc nhìn tên tài khoản của người đăng bài thì thấy cũng hơi quen mắt, tuy nhiên, cô ấy vẫn không nhân ra được là ai:
“Chia sẻ và viết ước nguyện để có được vận may {Cẩm Lý}… Vu Phong Thanh à? Người này là ai vậy, nghe tên có vẻ quen quen…”
Trịnh Như Ngọc nhíu mày suy nghĩ, một lúc lâu sau thì một ít ký ức đã ùa về trong đầu cô ấy, khiến cô ấy phải bật thốt lên ngạc nhiên:
“Tôi nhớ ra rồi, Vu Phong Thanh không phải là nghệ sĩ nữ kia sao? Có phải trước đây người này có mối quan hệ không được tốt lắm với cô không? Lúc tổng bộ yêu cầu tôi thu thập thông tin cá nhân của cô thì cũng đã từng đọc được một số xích mích trong quá khứ giữa hai người.”
Cố Chi Tang: “…”
Quan hệ lúc trước có thật sự không tốt hay không thì cô cũng không biết.
Nhưng ngay từ đầu, cô đã nghi ngờ Vu Phong Thanh có vấn đề rồi.
Ngẫm lại thì sự tồn tại của thứ gọi là “vận may Cẩm Lý” kia thật sự quá kỳ quái.
Bây giờ, cô lại nghi ngờ rằng, “vận may Cẩm Lý” kia có khi chính là “sương đen” đang tự tung tự tác.
“Trong bài viết được đăng lên kia, nghệ sĩ nữ này đã nói rằng vận may của cô ấy từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ tốt, gần như chỉ cần nghĩ trong đầu là mong ước sẽ được hoàn thành.”
“Tôi đã xem một số bằng chứng do người hâm mộ của cô ấy bình luận bên dưới thì có vẻ như thật sự đúng là như vậy!”
Trịnh Như Ngọc mở bài viết này ra và đọc cẩn thận. Sau đó, cô ấy cực kỳ giật mình:
“Số lượt chia sẻ đã vượt qua con số một triệu rồi. Bình luận trả lời cũng lên đến hàng triệu, tất cả đều là tin nhắn hứa nguyện. Hơn nữa, những lời ước nguyện ở bên dưới không phải có chút kỳ quái hay sao?”