Trong tiếng hít thở nặng nề, màn hình điện thoại di động của một số người trung niên và cao tuổi được đặt ở đầu giường để nạp điện thoại có hơi sáng lên.
Ánh sáng lấp lánh lóe lên từ màn hình có vết nứt vỡ, chiếu sáng một khu vực nhỏ xung quanh nơi để điện thoại.
Đa số điện thoại di động của những người dân ở đây đều không phải là đời mới.
Bọn họ đang sử dụng những chiếc điện thoại di động cũ, đã sử dụng nhiều năm, có một số cái còn có chút trục trặc khi vận hành. Những chiếc điện thoại đó là của những đứa con trong nhà không dùng nữa để lại…
Chỉ cần có thể gọi được điện thoại, có thể thỉnh thoảng gọi cho con cái đang làm công bên ngoài một chút thì cho dù có hơi trục trặc và bị nứt màn hình thì bọn họ cũng thấy không cần thiết lãng phí tiền để mua một cái mới.
Hơn nữa, thế hệ người già vốn dĩ luôn ôm ấp tình cảm yêu nước mãnh liệt nên gần như tất cả mọi người đều dùng sản phẩm di động do tập đoàn Yến Thức sản xuất, rất ít khi sử dụng đồ vật nhãn hiệu của nước ngoài.
Nếu đi đến những ngôi làng hoặc thị trấn xa xôi hơn nữa thì những cụ già 70, 80 tuổi ở đây còn không sử dụng điện thoại thông minh, chỉ dùng loại điện thoại cầm tay bình thường.
Sáng ngày hôm nay, những đứa con làm công ở bên ngoài đã gọi điện thoại cho các cụ già ở nhà, liên tục nhấn mạnh nhiều lần với bọn họ:
“Cha mẹ đừng ấn vào những đường link trên mạng, bây giờ khắp nơi đều là kẻ lừa đảo, đừng tin tưởng bất cứ người lạ nào!”
Các bậc cha mẹ ở nhà nghe nhiều đến mức mất kiên nhẫn: “Biết rồi, mấy đứa ở bên ngoài cứ chăm sóc bản thân mình tốt là được. Cha mẹ ở nhà đều vô cùng an toàn!”
“Còn an toàn hơn nhiều so với suy nghĩ của mấy đứa đấy!”
Nhưng đến đêm nay, những người dân đang ngủ say trong thị trấn đã không biết rằng có một đám sương mù dày đặc màu đen đang lan tràn như nọc độc, bao trùm toàn bộ bầu trời bên trên khu vực thành phố và các thị trấn lân cận.
Thậm chí, ánh trăng còn không thể chiếu xuyên qua được đám sương mù này, chỉ có thể để mặc cho khu vực toàn thành phố yên lặng bị cắn nuốt bởi đám khói đen vần vũ kia.
Trời đất đen kịt, tối tăm đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay của chính mình.
Bỗng nhiên, ván giường lại phát ra một số tiếng động nhỏ.
Tuy nhiên, tất cả đều không khiến cho những người dân đang ngủ say chú ý đến.
Màn sương mù màu đen dày đặc đã xâm nhập vào trong phòng, lan tràn trên mọi ngóc ngách của thị trấn và trong thành phố nhưng điện thoại đi động của bọn họ lại dường như không hề phát hiện ra điều bất thường này, không có chút phản ứng gì cả.
Các thiết bị giám sát ở sở cảnh sát thị trấn và thành phố Phong Đô, cũng như các thiết bị nhỏ của những nhân viên cảnh sát đã về nhà thì màn hình thiết bị vẫn còn sáng nhưng lại lập lòe, nhấp nháy ánh sáng màu đen.
Dưới màn sương mù dày đặc bao phủ thì có thể mơ hồ nhìn thấy trên màn hình không xuất hiện biến đổi gì về sự thay đổi các chấm đỏ.
Không có nơi nào tăng số lượng chấm đỏ lên cả!
Thậm chí, ở thủ đô cách đây hàng trăm dặm, tại phòng của bộ phận phòng chống và giám sát quốc gia cũng không có thiết bị nào phát hiện ra điều bất thường.
Màn sương mù kia không ngừng quay cuồng và vần vũ trong không khí, đè ép lên khuôn mặt của những người đang nằm trên giường, liên tục tràn vào trong thân thể của bọn họ từ Thất Khiếu.
Những người dân cảm nhận được sự đau đớn dữ dội thì cuối cùng đã có phản ứng.
Bọn họ giãy giụa trong giấc mơ, mở lớn miệng muốn kêu cứu nhưng lại không thể phát ra chút âm thanh nào, chỉ có thể vặn vẹo cả khuôn mặt trong sự đau đớn cực hạn, hai mắt trợn to.
Một móng vuốt sắc nhọn đã bịt kín miệng của bọn họ, cắt ngang chiếc cổ mềm mại và yếu ớt của bọn họ.
Sinh mệnh dần dần trôi đi và những người dân vô tội nghênh đón cái chết đến với mình cũng đã dần dần mất đi thần thái trong đôi mắt, cuối cùng hoàn toàn nằm bất động.
Một đám hồn phách hoảng sợ bay ra từ những thi thể bị chết đột ngột này, còn lộ rõ vẻ mặt sợ hãi trước khi chết, có cả sự tuyệt vọng khi bị nghẹt thở và đau đớn do xương cốt bị vặn gãy.
Những linh hồn này muốn trốn ra bên ngoài từ cửa sổ nhưng lại bị một đám sương mù màu đen kéo lại vào vực sâu thăm thẳm, biến mất không để lại chút dấu vết nào.
Sương mù quay cuồng trên không như một con thú dữ đã thỏa mãn sau khi săn mồi thành công.
Theo vô số hồn phách bay ra ngoài nhưng không thể chạy trốn và đều bị sương mù màu đen kia nuốt chửng thì đám mây mù trên bầu trời thành phố càng bành trướng nhanh chóng hơn, cảm giác áp lực đáng sợ càng ngày càng rõ ràng hơn.
Một tiếng “đùng đoàng” vang lên cắt ngang phía chân trời nhưng chỉ chiếu sáng được một đám sương mù đen dày đặc, còn chưa thấy được thành thị bị bao trùm bên dưới thì đã biến mất rồi.
Ánh chớp và mây điện đang cuồn cuộn tụ tập trên không, nhanh chóng ngưng tụ lại nhưng đám mây mù màu đen bên dưới vẫn không dừng lại hành vi gặt hái sinh mệnh, liên tục cắn nuốt vong hồn, cực kỳ ngang ngược của nó.
Dường như thứ này đang tuyên chiến với lôi kiếp đang ngưng tụ phía chân trời.