Bên kia, bộ phận phòng chống và giám sát quốc gia cũng giám sát hệ thống mới 24/24. Việc kiểm tra đo lường âm khí và chú ý đến sự biến hóa của các chấm đỏ ở khắp nơi đã trở thành công việc quan trọng nhất bây giờ của bộ phận này.
Ban đầu, chỉ có sáu thiết bị chịu trách nhiệm giám sát hệ thống mới nhưng bây giờ đã tăng lên đến gần 30 cái.
Các khu vực đã được phân chia lại một lần nữa, phân hóa rõ ràng khu xuất hiện dày đặc và thưa thớt, phóng to những nơi có số chấm đỏ biến hóa nhiều, có xu thế tăng thêm nhanh chóng.
Và việc chú ý đến sự biến hóa này, cũng như phải tùy thời sẵn sàng xuất phát cứu hộ gần như đã trở thành phản ứng theo bản năng của tất cả nhân viên cảnh sát và các huyền sư tham gia.
Bây giờ, tất cả bọn họ đều mang theo bên người một thiết bị nhỏ, cũng là sản phẩm được tập đoàn nhà họ Yến sản xuất.
Thiết bị này có thể giúp bọn họ nhìn thấy phân bố và sự biến hóa của các chấm đỏ trong vòng bán kính mười cây số xung quanh. Một khi có người báo cảnh sát hay có vụ án cần xử lý thì thiết bị này sẽ phát ra âm thanh “tít tít” để nhắc nhở.
Bởi vì tính bảo mật nên có rất nhiều người phải giữ bí mật với người nhà.
Cho nên, có không ít người thân của các nhân viên cảnh sát đều không biết vì sao vợ, chồng mình hoặc cha mẹ của mình mỗi ngày đều rời nhà từ khi trời còn chưa sáng và đến lúc tối mịt mới trở về.
Sau khi về đến nhà thì bọn họ cũng không thể thả lỏng. Một khi thiết bị điện tử nhỏ đặt ở đầu giường nhấp nháy màu đỏ hoặc màu xanh, hoặc có đôi khi đang ngủ lại bị bừng tỉnh bởi âm thanh “tít tít” thì tất cả sẽ vội vàng mặc quần áo và đi ra ngoài.
Cho dù tiền lương và phúc lợi đã được tăng lên vài lần nhưng tất cả mọi người đều quay cuồng bận rộn làm việc đến mức gầy rộc cả người, cũng không có thời gian về nhà thường xuyên.
Dưới sự giám sát và tổ chức hành động cường độ cao như vậy, nên mặc dù việc xâm lấn và khuếch tán của “sương đen” chưa bao giờ dừng lại nhưng nó vẫn chưa thể gây ra được hỗn loạn khó kiểm soát trên phạm vi rộng.
Số người chết càng ngày càng ít hơn, mọi thứ dường như đang đi theo chiều hướng tốt dần.
*
Tại thành phố quỷ Phong Đô.
Nằm xung quanh thành phố phồn hoa nổi tiếng này là một loạt các thị trấn nhỏ.
Những truyền thuyết cổ xưa đã phủ thêm một sắc màu khác biệt cho thành phố này. Vào thời gian diễn ra các lễ hội lớn và nhỏ thì bên chính phủ sẽ tổ chức một số buổi lễ kỷ niệm mang màu sắc truyền thống ở đây.
Ước chừng khoảng gần nửa năm trước, bên trong thành phố Phong Đô đã lan truyền một truyền thuyết như sau:
“Có một ngôi làng thật sự đã bị quỷ ám, mọi người trong ngôi làng đó đều bị quỷ ăn sạch.”
Con đường đi đến ngôi làng kia đến tận bây giờ vẫn còn bị phong tỏa và người dân trong ngôi làng đó đã biến mất không còn chút tung tích nào.
Cho dù vẫn chưa có ai chứng kiến tận mắt chuyện ma quỷ ăn thịt người và bên phía chính phủ cũng đưa ra lời giải thích rõ ràng nhưng chuyện này vẫn lan truyền rầm rộ, nói có sách mách có chứng ở bên trong thành phố Phong Đô, được người dân ở đây bàn tán say sưa.
Vài tháng trôi qua, người dân ở Phong Đô đã dần dần quên mất chuyện này, trở về cuộc sống bình thường như trước.
Các thị trấn ở xung quanh không có nhịp sống sầm uất như ở thành phố, có rất ít cơ hội kiếm việc làm, mức lương cũng thấp hơn nhiều. Bởi vậy, đa số những người trẻ tuổi sinh ra ở thị trấn đều đi ra ngoài làm công kiếm tiền, sang các thành phố lớn hơn để xông pha.
Một thị trấn nhỏ thông thường chỉ có dân số khoảng hai trăm nghìn đến ba trăm nghìn người. Có một số thị trấn lớn hơn chút nhưng dân số cũng tuyệt đối không vượt quá hàng triệu.
Trong đó, hầu hết người dân ở thị trấn đều là người trung niên hoặc người già hơn 45 tuổi, ở nhà làm nghề nông, sinh hoạt tự cung tự cấp và một số trẻ em bị cha mẹ bỏ lại ở quê.
Có rất ít thanh niên và thiếu niên ở lại những thị trấn này.
Chỉ khi nào vào dịp Tết Nguyên Đán mỗi năm thì những người trẻ tuổi mới tụm năm tụm ba trở về nhà ăn Tết, dẫn theo gia đình về thăm quê thì lúc đó, những thị trấn này mới náo nhiệt hơn hẳn.
Dân cư không nhiều lắm nên cơ sở hạ tầng ở đây cũng chỉ ở mức bình thường.
Đèn đường thì cứ hai cột còn sáng sẽ có hai cột đã bị cháy bóng đèn khiến trên một con đường mà có khoảng tối, khoảng sáng xen kẽ nhau liên tiếp. Tuy nhiên, chẳng có người nào phản ứng mãnh liệt với chuyện này, cũng không có ai yêu cầu sửa chữa đèn đường đi cả.
Cũng may, những người trung niên và cao tuổi thường nghỉ ngơi sớm nên bình thường trời vừa tối thì khu chợ cũng đóng cửa luôn. Người dân không có chỗ ăn chơi ban đêm nên chỉ có thể về nhà nghỉ ngơi từ sớm.
Đến thời điểm sau 11 giờ tối, rất ít khi có thể nhìn thấy ánh đèn trong các căn nhà tự xây dựng thấp bé trong thị trấn.
Vào thời điểm rạng sáng, khoảng từ một đến hai giờ thì mọi âm thanh trong thị trấn đều gần như biến mất cả.
Toàn bộ thị trấn đều chìm vào giấc ngủ say.