Về đến căn hộ mà bên tổng bộ đã chuẩn bị cho cô, Cố Chi Tang bỏ túi xách trên vai xuống, cởi áo khoác ra.
Cô đi chân trần dẫm lên tấm thảm trải sàn mềm mại, chiếc áo len màu đen mặc bên trong càng làm nổi bật cổ tay trắng muốt như bạch ngọc của cô.
Sau khi ngồi thụp xuống ghế sô pha, đôi mắt của cô khẽ nhắm lại, mở miệng nói chuyện với khoảng không trống rỗng trong phòng khách:
“Ta đã chờ ngươi chủ động thẳng thắn một thời gian khá lâu rồi. Đến lúc này mà ngươi vẫn không có gì muốn nói sao?”
Yên lặng một hồi lâu, sau đó, Cố Chi Tang cảm thấy dây thần kinh của mình hình như đã bị một bàn tay nhỏ bé vô hình kéo nhẹ một chút, như thể đang lấy lòng.
Không đau, còn có chút tê dại.
Mặc dù đối phương không mở miệng nhưng ít nhất cũng không giả chết, đã cho thấy thái độ chịu thua và chột dạ.
Cố Chi Tang mở hai mắt ra, giọng nói lạnh như băng: “Đừng có chơi cái trò này.”
“Vậy mà ta đã thực sự cho rằng ngươi là một vật nhỏ ăn hại, cái gì cũng không biết, chuyện gì cũng không làm tốt được. Hóa ra chỉ là giả heo ăn thịt hổ, che giấu kín mít tất cả mọi chuyện với ta mà thôi.”
“Hệ thống, ngươi thật sự có bản lĩnh đấy.”
Cố Chi Tang đã tức giận thật nên cảm xúc của cô cũng hiếm khi dao động rõ ràng như vậy, thậm chí giọng điệu trong lời nói của cô còn có chút châm chọc. Biểu hiện này đã khiến cho hệ thống vừa hoảng vừa sợ, nhịn không được “hức hức” lên tiếng:
“Tang Tang, chị đừng nói như vậy mà. Vào lúc trước, đúng là em thật sự không biết gì hết!”
“Vậy nghĩa là bây giờ đều biết cả rồi?”
Giọng nói líu lo của hệ thống lập tức im bặt, chuẩn bị tiếp tục giả chết.
Cố Chi Tang cười lạnh một tiếng: “Ngươi không nói thì ta cũng đoán được. Đây là một bố cục bàn cờ cực lớn, mọi việc xảy ra như đang đánh cờ vậy. Tuy nhiên, người chơi cờ từ đầu đến cuối không phải là ta.”
“Ta chẳng qua chỉ là quân Vua của bên màu trắng trên bàn cờ…”
“Hơn nữa, bên cờ trắng cũng chỉ có một quân cờ là ta mà thôi, quân cờ duy nhất cô độc ở phe bên này.”
“Mà người đánh cờ bên {sương đen} thì lại có vô số quân cờ lớn nhỏ khác nhau, đã mai phục và lên kế hoạch nhằm vào ta từ khá lâu rồi, cũng có thể tùy ý dùng xong và vứt bỏ những quân cờ không còn tác dụng.”
“Ngươi nói xem, người đánh cờ bên trắng có phải đã quá coi trọng ta rồi không?”
Hệ thống đã cưỡi lên lưng cọp nên khó xuống, chỉ có thể khóc không ra nước mắt, ấp úng nói:
“Em, em cũng không biết. Em không hiểu mấy thứ này…”
“Là không biết hay là không thể nói?”
Cố Chi Tang lập tức chất vấn lại, giọng điệu lạnh lùng và sắc bén khiến hệ thống đang cực kỳ căng thẳng phải kinh hồn bạt vía, mơ mơ màng màng thốt lên:
“Em không thể nói!”
Cố Chi Tang: “…”
Đúng là đồ ngu ngốc mà.
Sau một lúc im lặng thì Cố Chi Tang mới thở dài một hơi, áp suất thấp trong phòng cũng chậm rãi phai nhạt dần.
Thôi quên đi, cô thấy hệ thống này quả thật không có chút đầu óc gì cả, chắc cũng không thể lừa dối cô ngay từ đầu được đâu.
Lúc trước, khi nội dung cốt truyện bị chệch đường ray khiến nó hoàn toàn không biết nên làm gì và cảm thấy cực kỳ uể oải thì chắc hẳn là thật rồi.
Về sau, nó bỗng nhiên chuyển từ nói nhiều chuyển sang trạng thái im ắng, lại đột ngột ngủ say thì chắc hẳn vào lúc đó mới biết được chuyện gì đó, nhưng lại không thể nói cho cô.
Nó sợ bản thân không giấu được chuyện nên dứt khoát lựa chọn tắt máy luôn.
Mặc dù hệ thống không biết tại sao nhưng nó có thể cảm nhận được sự thay đổi nho nhỏ trong tâm trạng của Cố Chi Tang. Nó lập tức nức nở nói:
“Tang Tang, em sai rồi, chị hãy tha thứ cho em đi. Em chỉ là một hệ thống làm công nhỏ yếu, bất lực mà thôi, hu hu hu.”
Cố Chi Tang nghiêm mặt: “Đừng tưởng rằng chuyện này sẽ dễ dàng được cho qua như vậy. Sau khi giải quyết xong mấy chuyện rác rưởi kia thì ta sẽ quay lại tính sổ với ngươi.”
Hệ thống: “!!”
“Chúng ta còn có về sau nữa sau?! Em nghe thấy rồi!”
*
Đề nghị sử dụng Vu Phong Thanh của Cố Chi Tang đã nhanh chóng nhận được sự đồng ý của bên tổng bộ.
Cho dù có một bộ phận người ở tổng bộ có ý oán hận cô gái làm cho tình huống hiện tại trở nên tồi tệ hơn này, cũng cho rằng việc sử dụng một con rối đã từng bị “sương đen” khống chế thì tính nguy hiểm quá lớn, sợ rằng cô ấy sẽ cố ý phá hoại kế hoạch.
Tuy nhiên, tư lệnh Bạch và Trường Tần Đạo Nhân đều cho rằng việc này khả thi.
Sự thật cũng đã chứng minh, quyết định này rất đúng đắn.
Vu Phong Thanh quả thật có cảm ứng đặc thù đối với lực lượng của “sương đen”.
Khi chiếc xe chở cô ấy đi ngang qua một vùng đất bằng phẳng, nhìn có vẻ rất bình thường thì trái tim của cô ấy đột nhiên run bắn lên và đã kêu dừng xe lại.
Sau đó, quả nhiên, Trường Tần Đạo Nhân đã đào được một phân thân của tượng “Túc Thần Nghìn Mặt” bên dưới mảnh đất đó.
Có “máy dò xét” hình người để cảm ứng năng lượng “sương đen” như này thì tiến độ tìm kiếm phân thân vốn đang trì trệ của bọn họ đã bắt đầu tăng tốc nhanh chóng.