Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 977 - Chương 977: “Máy Dò Xét”

Unknown Chương 977: “Máy Dò Xét”

Sau khi biết được đại khái tất cả Nhân Quả thì Cố Chi Tang đã cảm thấy tầng sương mù luôn che phủ trước mắt mình chậm rãi bị xua tan. Tất cả tin tức và manh mối được xâu chuỗi lại và tâm trí của cô chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.

Cô nhìn về phía Vu Phong Thanh rồi nói:

“Lát nữa, chắc hẳn sẽ có người của bên tổng bộ đến đây vài lần nữa. Bây giờ, cô đang thuộc loại tội phạm nguy hiểm nên trước khi tất cả hỗn loạn chấm dứt thì cô chắc hẳn sẽ phải ở lại trụ sở tổng bộ rồi.”

Còn về những lời nói dễ nghe mang tính chất hình thức như “chỉ cần biểu hiện tốt thì nhất định sẽ không có việc gì” và “thực ra bên tổng bộ sẽ có thể thông cảm cho cô” thì Cố Chi Tang không nói nữa.

Bất kể có phải xuất phát từ ý định của bản thân hay không thì Vu Phong Thanh cũng đã gây ra một thảm kịch khiến hàng triệu người dân vô tội bị cướp đoạt mất số mệnh rồi.

Đây là sự thật không thể xóa bỏ được và cô ấy phải chịu trách nhiệm về điều đó.

Nếu tình hình có thể chuyển biến tốt thì có lẽ còn ổn, nhưng nếu tình hình cực kỳ nghiêm trọng, không thể khắc phục nổi, cũng không thể trả lại số mệnh đã mất cho người dân thì chắc hẳn Vu Phong Thanh sẽ phải đối mặt với hình phạt ngồi tù suốt đời.

Trước khi cô rời khỏi phòng thẩm vấn thì Vu Phong Thanh đã hoảng hốt lên tiếng gọi lại cô: “Cố Chi Tang!”

Cô quay đầu lại.

“Tôi có thể trả lại số mệnh cho bọn họ được không? Vu Phong Thanh siết chặt nắm tay của mình, nói: “Tôi từ bỏ.”

Cố Chi Tang không nói gì bởi vì cô biết phần lớn số mệnh đã bị “sương đen” cắn nuốt rồi, cũng không phải là do Vu Phong Thanh bây giờ muốn trả lại thì sẽ có thể trả lại được.

Ngoài cửa, Trịnh Như Ngọc đang dựa vào tường viết giấy tờ.

Khi thấy cô đi ra ngoài, cô ấy đã lên tiếng: “Trò chuyện xong rồi à?”

“Chúng tôi cũng đã nghe cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người. Nói sao bây giờ nhỉ, lương tâm của cô ấy vẫn chưa hoàn toàn mất đi, nhưng mà, cũng quá muộn rồi.”

Giọng nói của Trịnh Như Ngọc có chút sa sút.

Đến bây giờ thì cô ấy cũng nhận ra được, không phải bọn họ quá chậm chạp mà là “sương đen” đã tốn công tốn sức vô cùng tỉ mỉ. Bất cứ ai có một chút quan hệ với những người trong tổng bộ thì đều không hề nhìn thấy bài viết kia vào thời gian trước ngày hôm nay.

Cô ấy đã hỏi một vòng và tất cả mọi người đều nói như vậy.

Bây giờ, “sương đen” đã đạt được mục đích của nó nên mới buông lỏng sự che đậy kia, khiến cho những người xung quanh bọn họ chú ý đến bài viết đó.

Sự việc “Cẩm Lý cướp đoạt vận may” này sau khi được truyền về tổng bộ thì cũng chỉ được tiết lộ cho những nhân viên nòng cốt mà thôi.

Ý nghĩ của chuyện hàng triệu người đã bị cướp đoạt số mệnh là gì thì tất cả mọi người cũng đã hiểu rõ trong lòng.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ vừa mới có được một chút khởi sắc, một chút hy vọng thì bởi vì tình huống họa vô đơn chí này mà tất cả cố gắng, nỗ lực của bọn họ trong thời gian qua đã hoàn toàn bị xóa bỏ, thậm chí, tình hình bây giờ còn trở nên tồi tệ hơn.

Điều này khiến cho tâm lý của một số thành viên đã bị suy sụp.

Cố Chi Tang nhìn cô ấy một cái và chỉ nói một câu:

“Còn chưa tính là muộn.”

Chưa đến thời khắc cuối cùng thì vẫn còn cơ hội để lật ngược thế cờ.

Cô không an ủi Trịnh Như Ngọc thêm nữa, chỉ dặn dò:

“Giống như những gì tôi đã nghĩ, Vu Phong Thanh cũng là một trong những đối tượng mà {sương đen} muốn ăn mòn để đoạt xá. Hơn nữa, cô ấy đã bị ăn mòn thành công.”

“Mặc dù {sương đen} đã nhanh chân bỏ chạy nhưng trong thân thể của cô ấy vẫn còn sót lại dấu vết cực kỳ sâu sắc của nó. Đây là một cơ hội, vì vậy, chúng ta không nên giữ cô ấy ở lại trụ sở mà cần phải mang mang cô ấy ra ngoài.”

“Có ý gì vậy?”

Trịnh Như Ngọc khó hiểu.

Cố Chi Tang giải thích: “Nếu tôi đoán đúng thì thân thể của Vu Phong Thanh sẽ có cảm ứng đặc biệt đối với {sương đen}. Dẫn cô ấy đi dạo một vòng ở khắp nơi thì chắc hẳn sẽ phát hiện được điều bất ngờ.”

Ví dụ như những phân thân được ẩn nấp quá sâu, ở những nơi tồn tại mắt huyệt, có phong thủy quan trọng. Nếu chỉ dựa vào cách tìm kiếm không có mục đích cụ thể của bọn họ thì chỉ tốn thời gian và công sức mà thôi.

Hơn nữa, đến hiện tại, bọn họ căn bản tìm không thấy.

Nhưng mà, thân thể của Vu Phong Thanh đã bị “sương đen” ăn mòn quá nhiều, còn trong một khoảng thời gian rất dài nên cô ấy có thể trở thành “máy dò xét” cực kỳ phù hợp.

Hai mắt của Trịnh Như Ngọc sáng rực lên: “Khả thi không? Cô ấy sẽ đồng ý giúp chúng ta làm việc sao?”

Cố Chi Tang hơi nhếch khóe môi dưới: “Trước mắt thì chắc hẳn sẽ đồng ý, và cũng phải xem bên tổng bộ nói chuyện với cô ấy như thế nào. Nếu dùng lý lẽ và cả tình cảm để khuyên nhủ không được thì chỉ có thể dùng thủ đoạn mạnh để cưỡng ép mà thôi.”

“Được, bên này cứ giao cho tôi.” Trịnh Như Ngọc nói.

“Đúng rồi.”

Lại nhớ đến một điểm mấu chốt nên Cố Chi Tang đã nói thêm:

“Để cho Trường Tần Đạo Nhân và đạo hữu Hề Khôi tự mình trông coi Vu Thanh Phong. Bọn họ có đạo hạnh cao cường, tốc độ dịch chuyển nhanh nên có thể rút ngắn quãng đường, tránh lãng phí thời gian, cũng có thể đề phòng {sương đen} quấy phá, cướp người giữa đường.”

“Điều quan trọng nhất là không được để cho Hư Không Đạo Nhân và bên Càn Thanh Môn tiếp xúc với Vu Phong Thanh.”

Ánh mắt của Cố Chi Tang âm u: “Tôi không tin được bọn họ.”


Bình Luận (0)
Comment