Khi căn phòng chỉ còn lại hai người thì bầu không khí đã rơi vào im lặng.
Vu Phong Thanh yên tĩnh một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Vận may của tôi là cướp đoạt từ người khác. Vậy còn cô thì sao?”
Giọng nói của Cố Chi Tang bình tĩnh vang lên: “Nếu cô muốn hỏi là vì sao tôi lại thay đổi tính tình, đột nhiên có được năng lực huyền học thì lý do là bởi vì tôi không phải là chủ nhân nguyên bản của khối thân thể này.”
Chuyện này cũng không có gì cần thiết phải che đậy cả.
Giới huyền học và những người bên tổng bộ chắc hẳn đều nghi ngờ rồi, khẳng định cũng có người cảm thấy cô đã đoạt xá, nhưng mà, chẳng có ai dám chạy đến trước mặt cô để đặt câu hỏi cả. Tất cả đều làm bộ như không biết gì.
“Những năng lực này vốn dĩ là những gì tôi luôn có, không phải giành được thông qua việc cướp đoạt.”
Vu Phong Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô rồi một lúc lâu sau mới cắn răng nói:
“Cho nên, bây giờ cô là nhân vật chính, ra tay trừng phạt cái ác, bảo vệ cái thiện, muốn tiêu diệt nhân vật phản diện đã gây nguy hiểm cho xã hội là tôi, đúng không?”
Cố Chi Tang phủ định ngay giả thuyết này, hơi nhún vai:
“Thật hiển nhiên, cô cũng không được coi như là một nhân vật phản diện. Cùng lắm thì chỉ là một bia đỡ đạn đáng thương, nối giáo cho giặc, ngay cả chân tướng thật sự cũng không biết mà thôi.”
“Cô!”
Sự tức giận của Vu Phong Thanh đã bị đôi mắt đột ngột tiến lại gần làm cho nghẹn ứ trong cổ họng.
Cố Chi Tang tiến lại gần hơn để quan sát đôi mắt của Vu Phong Thanh và có thể thấy được một chút màu đen đang ngưng kết trong con ngươi hơi run rẩy của cô ấy. Nó như một hố đen nhỏ, lặng như tờ, có hơi thở tràn ngập hư thối, mục nát và âm u.
Đây là dấu vết còn sót lại thể hiện “sương đen” đã từng xâm lấn vào cơ thể này.
Hơn nữa, nhất định là “bản thể” của nó.
Chỉ tiếc rằng bây giờ, “sương đen” đã rời khỏi rồi, chỉ còn lại một chút cặn bã sót lại thôi.
Cố Chi Tang nói: “Tôi đoán, chắc hẳn cô đã từng có một hệ thống. Hệ thống đó đã nói với cô rằng, cô là diễn viên chính của thế giới này, được sinh ra để tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn lấp lánh của cuộc đời.”
“Nhưng mà, bây giờ thì nó đã biến mất rồi.”
Vu Phong Thanh lộ rõ sự ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Mặc dù cô ấy cũng không muốn thừa nhận nhưng trên mặt lại viết rõ hàng chữ: “Làm sao mà cô biết được?”
“Chắc hẳn cô cũng đã từng nghe nói về Quản Kỳ Hoành, đúng không?”
Cố Chi Tang nói: “Lý do anh ta bị bắt cũng là do đã cướp đoạt số mệnh của người hâm mộ, hơn nữa, còn là đã biết rõ nhưng vẫn cố tình vi phạm.”
“Khi anh ta bị còng hai tay và ngồi ở trong phòng thẩm vấn thì cũng đã luôn miệng kêu gào bản thân chính là nhân vật chính của thế giới này.”
“Anh ta còn nói rằng có một hệ thống từ trên trời giáng xuống nói cho anh ta biết có thể cướp đoạt vận may và số mệnh từ cộng động người hâm mộ và những cư dân mạng để lấy được cuồn cuộn may mắn, giúp anh ta đi lên đỉnh cao cuộc đời.”
“Tuy nhiên, thế giới này lấy đây ra nhiều diễn viên chính như vậy chứ.”
Lời nói này của Cố Chi Tang là có điều ám chỉ ẩn ý, nhưng mà, Vu Phong Thanh lại không nghe hiểu.
Cô ấy vẫn đang trong tình trạng đầu óc chết máy, giờ thì còn điên cuồng chột dạ vì hệ thống vẫn luôn im lặng, không lên tiếng gì nữa trong đầu mình.
Lúc này, cô đột nhiên cảm nhận được một chút dao động nhỏ trong Biển Ý Thức của mình nhưng Cố Chi Tang vẫn không lộ ra biểu cảm khác lạ nào.
Vu Phong Thanh đương nhiên đã nghe nói về Quản Kỳ Hoành. Lúc trước, tin tức về việc người này bị bắt ngay trên sóng livestream và chuyện biến đổi khuôn mặt trong tích tắc đã lan truyền ồn ào, ầm ĩ trên không gian mạng. Do đó, cô ấy cũng chú ý đến một chút.
Nhưng mà, Vu Phong Thanh lại không bao giờ tưởng tượng được rằng, một người kém cỏi như vậy mà cũng có hệ thống.
Hơn nữa, mỗi một câu của hệ thống kia gần như hoàn toàn trùng khớp với những gì cô ấy nghe được từ hệ thống trong đầu.
Điều này chẳng phải có nghĩa rằng cô ấy và Quản Kỳ Hoành kia không khác gì nhau cả sao?!
Sự tồn tại của một hệ thống thứ hai đã hoàn toàn phá vỡ một chút ảo tưởng cuối cùng của Vu Phong Thanh.
Cảm xúc của cô ấy lại rơi xuống đáy vực một lần nữa, một lúc lâu sau mới rốt cuộc đồng ý mở miệng, gập ghềnh kể lại quá trình xuất hiện của hệ thống kia vào hơn một năm trước và tất cả mọi chuyện đã xảy ra đến bây giờ.
Thông qua câu chuyện của cô ấy thì Cố Chi Tang đã phát hiện ra một sự thật. Trên thực tế, “tiểu thuyết” trong lời kể của Vu Phong Thanh và thế giới “tiểu thuyết” của cô – hay nói chính xác hơn là chủ sở hữu ban đầu của thân thể này, là cùng một thế giới.
Nội dung cốt truyện hoàn toàn giống nhau.
Vu Phong Thanh là người chiến thắng của cuộc đời.
Còn “Cố Chi Tang” kia là nhân vật đối chiếu có số mệnh thê thảm.
Nếu “Cố Chi Tang” không bị biến mất thì cuộc đời của cô ấy chắc chắn sẽ giống như trong giấc mơ của “Vu Phong Thanh”, biến thành một người có cuộc đời đáng buồn, bị vạn người mắng chửi, cuối cùng chết trong tuyệt vọng và đau khổ.
Yến Thừa sẽ bởi vì không thể khống chế được âm sát khí trong cơ thể mà bị Huyền Môn diệt trừ.
Yến Hứa Quy sẽ bị cưỡng ép tiếp nhận việc kinh doanh tập đoàn, trải qua một loạt đả kích và nguy nan, từ bỏ giấc mơ trở thành tay đua và trở về điều hành doanh nghiệp gia đình.
Còn Vu Phong Thanh vẫn có được vận may như cũ, sống một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, vĩnh viễn sẽ không nhận ra chuyện vận may của mình là từ đâu mà có và cũng dựa vào vận may này để thu hoạch cả sự nghiệp lẫn tình yêu.
Là cô đã đến thế giới này và sửa đổi tất cả mọi thứ.
Cả hai thế giới này đều có thật.
Thế giới trước là thuộc về “Cố Chi Tang”, là cuộc đời mà cô ấy sẽ trải qua khi không có cô nhập vào khối thân thể này.
Thế giới sau là của cô.