Cố Chi Tang: “Năng lượng được bảo toàn thì vận may cũng như vậy thôi.”
“Cô liên tục đạt được thứ gì đó thì phải có người đằng sau mất đi càng nhiều hơn. Như vậy thì mới có thể lấp đầy được lỗ hổng đó.”
Không biết từ khi nào, Vu Phong Thanh đã rơi lệ đầy mặt. Cô ấy cắn chặt môi dưới, dùng đôi mắt đã nhòe đi vì nước mắt đang trào dâng nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Cố Chi Tang.
Người ngồi trước mặt cô ấy thật sự rất đáng hận nhưng cũng khiến cho Vu Phong Thanh cảm thấy sợ hãi.
Sự kiêu ngạo và cuộc đời đáng tự hào của cô ấy đều được xây dựng trên nền tảng có vận may trời sinh kia.
Khi tham gia thi đấu thì cô ấy giành được chiến thắng khi đối thủ mắc sai lầm, khi học tập một cái gì đó mới thì sẽ có cảm hứng nảy sinh bất chợt và khi ở cùng với những người khác thì có thể dễ dàng hòa hợp, giành được sự yêu mến của bọn họ, v.v…
Cái tên Vu Phong Thanh này vẫn luôn là “con nhà người ta” trong lời kể của người khác, là cuộc đời được nhiều người hâm mộ.
Cô ấy muốn có thứ gì thì vẫn luôn tự tin có thể giành được nên sẽ không chật vật tranh giành, sẽ không vì một chút lợi ích nhỏ nhoi mà không từ thủ đoạn, khiến cho bản thân trở nên xấu xí.
Cho nên, vào lúc ban đầu, khi hệ thống liên tục thuyết phục cô ấy hãy đối đầu với Cố Chi Tang thì cô ấy đã không muốn làm vậy.
Dưới góc nhìn của Vu Phong Thanh thì làm loại hành vi như vậy sẽ hạ thấp bản thân.
Nếu không phải cô ấy thật sự sợ hãi mất đi tất cả mọi thứ, không những chỉ mỗi vận may mà thậm chí còn cả người yêu của mình, sợ tương lai của bản thân sẽ giống như giấc mơ mà hệ thống đã bày ra cho cô ấy xem thì Vu Phong Thanh sẽ không phá vỡ giới hạn của mình như vậy.
Tuy nhiên, vào lúc này, Cố Chi Tang lại nói cho cô ấy rằng, tất cả những gì mà cô ấy từng tự hào và kiêu hãnh đều là trộm đến, cướp đoạt mới có.
Chuyện này đối với một người cực kỳ kiêu ngạo như Vu Phong Thanh chẳng khác gì phá hủy tất cả niềm tự hào và mọi thứ của cô ấy.
Trịnh Như Ngọc nhìn cô gái trẻ đang sụp đổ tinh thần thì tâm trạng cũng khá phức tạp.
Cô ấy hiểu rõ rằng Vu Phong Thanh là con cờ được giấu sâu nhất trong ván cờ của “sương đen”, cũng là một con dao sắc bén nhất.
Có lẽ hậu quả của ngày hôm nay cũng không phải là ý định ban đầu của Vu Phong Thanh.
“Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.”*
Nhưng cứ nghĩ đến hàng triệu người dân vô tội đã bị cướp đoạt số mệnh và với năng lượng dồi dào đó thì không biết “sương đen” kia sẽ lớn mạnh đến cỡ nào, Trịnh Như Ngọc lại khó tránh khỏi nảy sinh chút giận chó đánh mèo với Vu Phong Thanh.
Giọng nói của cô ấy vang lên cực kỳ cứng rắn: “Chúng tôi không cần thiết phải lừa cô trong một vấn đề nghiêm trọng như thế này.”
“Cô vừa mới nhận được lời mời đóng phim mới, trở thành người phát ngôn của một thương hiệu xa xỉ và chắc hẳn còn có không ít tài nguyên nữa. Nhiều ích lợi như vậy từ trên trời rơi xuống đầu cô là do được đổi lấy từ biết bao cuộc đời của cộng đồng những người hâm mộ cô đấy. Chính cô hãy tự mình suy nghĩ kỹ càng đi.”
Hai mắt của Vu Phong Thanh sưng đỏ, cảm giác khủng hoảng và rét lạnh nảy sinh dưới đáy lòng đã bò dọc trên làn da của cô ấy, kéo lên tân đỉnh đầu.
Cô ấy nghe thấy lời nói của Trịnh Như Ngọc nhưng đầu óc lại không còn cách nào tự suy nghĩ được bất cứ điều gì nữa. Vu Phong Thanh chỉ còn biết liên tục hét lên trong đầu:
“Hệ thống!”
“Hệ thống, ngươi đi ra đây!! Ngươi mau nói cho ta biết, những lời mà bọn họ vừa nói không phải là sự thật đi!”
“Ta là người có mệnh {Cẩm Lý} trời sinh, ta không cướp đoạt vận may và cuộc đời của người khác.”
“Không phải ngươi đã nói cho ta rằng thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết thôi sao? Và ta chính là nữ chính của quyển tiểu thuyết này mà, không phải sao?! Ngươi mau đi ra đây!”
“…”
Nhưng mà, bất kể cô ấy có gào thét điên cuồng như thế nào, mòn mỏi chờ đợi hệ thống sẽ xuất hiện và nói một câu khẳng định với cô ấy ra sao thì trong đầu vẫn trống trơn như cũ.
Dường như giọng nói vẫn thường xuyên vang lên trong đầu của cô chưa bao giờ xuất hiện vậy. Từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là ảo giác của cô ấy mà thôi.
Một chút hy vọng cuối cùng đã dần dần đông cứng lại.
Suy nghĩ tự lừa mình dối người của Vu Phong Thanh khó có thể tiếp tục duy trì được nữa.
Cô ấy cúi đầu xuống, hai bên thái dương lộn xộn dính mấy sợi tóc thấm ướt vì nước mắt và mồ hôi lạnh, hoảng hốt bật cười một tiếng. Nước mắt không còn nín nhịn được nữa đã trào xuống hai bên má.
Vu Phong Thanh ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn:
“Tôi muốn nói chuyện một mình với Cố Chi Tang.”
Cố Chi Tang khẽ nhướng mày: “Được.”
(*Đây là một câu nói trong điển tích cũ. Vào thời Đông Tấn, Tư Mã Duệ xưng đế ở miền Nam, tức Tấn Nguyên Đế, từ năm 318 đến 323. Vương Đôn là em họ của Vương Đạo đã khởi binh làm loạn ở Vũ Xương.
Khi Vương Đạo vào kinh đã được Chu Nghĩ, có tên Tự là Bá Nhân lên tiếng bệnh vực trước Tấn Nguyên Đế nên mới thoát tội chết nhưng Vương Đạo lại hiểu lầm Chu Nghĩ.
Lúc Vương Đôn thành công đánh vào kinh thành đã hỏi Vương Đạo có nên giết Chu Nghĩ không thì Vương Đạo im lặng không trả lời nên Chu Nghĩ đã bị giết.
Sau khi biết sự thật được Chu Nghĩ cứu lúc trước thì Vương Đạo đã nói câu này.)