Tuy nhiên, khi cô ấy đang tận hưởng cảm giác “tìm lại được thứ vừa mất đi” thì đột nhiên, có một người đàn ông mặc áo thụng dài bất ngờ xuất hiện chỗ đầu giường khiến cô ấy hoảng sợ hét lên một tiếng.
Tiếp theo, cô ấy bị bắt đến nơi này, bị còng hai tay giống như một phạm nhân, ngồi ở căn phòng trống trải và lạnh lẽo này.
Vu Phong Thanh không ngừng run rẩy, trong lòng gọi vài tiếng “hệ thống” nhưng không hề nhận được phản ứng nào.
Cuối cùng, cánh cửa phòng đóng chặt kia đã được mở ra.
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, khi thấy rõ bóng người đang đi vào trong phòng thì hai mắt đã lập tức trợn to:
“Là cô!”
Vu Phong Thanh vốn dĩ tưởng rằng bản thân không hề quan tâm, cũng luôn cố tình tránh xem các tin tức về người này, nhưng tại thời điểm này thì cô ấy mới phát hiện ra, bộ dạng của đối phương đã sớm in sâu trong đầu cô ấy rồi.
“Là cô đã bắt tôi đến nơi này sao? Cố Chi Tang, cô có bệnh à?!”
Cố Chi Tang đi vào trong phòng. Đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi đối diện, quan sát và đánh giá trực diện “kẻ địch truyền kiếp”, “đối thủ cạnh tranh” của bản thân trong những lời đồn thổi.
Người phụ nữ ngồi trước mặt cô mặc áo len và quần dài, ngón chân trong đôi dép lê đã bị đông lạnh đến co quắp lại.
Bởi vì đột nhiên bị xách đến phòng thẩm vấn không có máy sưởi của tổng bộ Linh Tổ nên Vu Phong Thanh vừa lạnh vừa sợ đến mức toàn thân không ngừng run rẩy.
Vì vậy, Cố Chi Tang đã quay đầu lại, nói với nhân viên cùng đi với cô, đang đứng đằng sau chuẩn bị ghi chép lời khai:
“Lấy cho cô ấy một bộ quần áo ấm và một chiếc chăn phủ thêm.”
Khi Vu Phong Thanh nghe thấy những lời này thì sự hoảng loạn trong lòng đã khiến cô ấy không thể kiểm soát được cảm xúc của mình:
“Tôi không cần lòng tốt giả tạo của cô! Mấy người rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?!”
Trịnh Như Ngọc mặc đồng phục, đi theo vào ở đằng sau, giọng nói vang lên cực kỳ lạnh lùng:
“Nói chuyện tôn trọng một chút. Chúng tôi là nhân viên của Linh Tổ, là một cơ quan trực thuộc chính phủ. Chúng tôi nghi ngờ cô có hành vi cố ý gây nguy hiểm đến an toàn công cộng, tình tiết vô cùng nghiêm trọng.”
“Bây giờ, chúng tôi sẽ tiến hành thẩm vấn cô.”
“Cô có biết rằng bài viết chia sẻ vận may {Cẩm Lý} kia của cô đã cướp đoạt rất nhiều vận may của người hâm mộ và dân chúng vô tội hay không?”
Vu Phong Thanh đột nhiên cứng đờ cả người, không thể tin nổi:
“Cô đang nói cái gì vậy, cướp đoạt cái gì? Mấy người quả thật đang ngậm máu phun người!”
Trịnh Như Ngọc tức đến bật cười. Cô ấy cũng không nhân cơ hội trút hết nỗi bực dọc ra mà chỉ lần lượt lấy ra từng bằng chứng và đặt trước mặt cô gái kia.
Từ văn bản quy định thẩm quyền của Linh Tổ được chính phủ ban hành, ý nghĩa tồn tại của cơ quan này, đến một số vụ án thuộc loại hình cướp đoạt số mệnh tương tự của một số tổ chức có liên quan đến “sương đen” và cả báo cáo hậu quả của những người đã bị cướp đi số mệnh…
Khi nhìn sắc mặt nghiêm túc của những người đang đứng trước mặt, bao gồm cả Cố Chi Tang, những người đeo huy hiệu của bộ phận thanh tra, có cả người tự xưng là bộ trưởng, cục trưởng thì dự cảm không tốt trong lòng Vu Phong Thanh càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Cô ấy không ngừng lắc đầu: “Không thể nào…”
“Tôi không cướp vận may của bọn họ! Bản thân tôi có vận may {Cẩm Lý} mà, có thể tâm tưởng sự thành thì vì sao tôi còn muốn đi cướp của người khác chứ?!”
“Vu Phong Thanh.”
Cố Chi Tang nãy giờ vẫn không nói chuyện, bỗng nhiên lên tiếng, thu hút tầm mắt của Vu Phong Thanh: “Cho đến tận bây giờ, không có sự tồn tại của vận may {Cẩm Lý} nào cả, cô đã hiểu chưa?”
“Vận may mà cô tùy ý tiêu xài, không cần cố gắng gì mà cũng có thể đạt được ước muốn kia vốn dĩ không hề tồn tại. Từ đầu đến cuối, cô đều đang cướp đoạt vận may của người khác để dùng cho mình.”
“Cô nói bậy!”
Vu Phong Thanh cắn răng, hốc mắt đỏ ửng.
Nhưng giọng nói của Cố Chi Tang lại không hề dừng lại: “Nếu tôi đoán không sai thì từ nhỏ đến lớn, cô ghét ai thì người đó sẽ gặp xui xẻo. Ai không thích cô thì cuộc đời của người đó sẽ càng ngày càng tệ hơn.”
“Cô hâm mộ huy chương, cơ hội, thành tích, năng lực, v.v… của ai thì một khoảng thời gian không lâu sau đó, cô đều sẽ đạt được những thứ đó và những người đã từng có mấy thứ kia sẽ lặng lẽ trở nên bình thường, mất đi thứ vốn dĩ thuộc về bọn họ.”
Người có thể giành được mọi thứ dễ dàng thì sẽ không biết trân trọng.
Tuy nhiên, có người đã nỗ lực chuẩn bị cả nửa năm trời vì muốn giành được một cơ hội, có người đã khắc khổ làm đủ loại đề thi vì muốn giành được huy chương, có người đã luyện tập đến chảy máu chân chỉ vì muốn được trình diễn trên sân khấu, v.v…
Bọn họ đã từng kiêu hãnh, tự tin, hăm hở tiến lên vì mục tiêu của bản thân nhưng lại thất bại trong tình hình mà bọn họ không thể kiểm soát hay nhận thức được.
Có người đã từ bỏ vũ đạo, có người đã mất đi tự tin…
Bọn họ hoàn toàn không hề hay biết rằng, thành quả thắng lợi vốn dĩ thuộc về bọn họ đã trở thành bước đệm cho kẻ khác, trở thành một dòng thành tích giành được rất nhẹ nhàng được ghi trong sơ yếu lý lịch vẻ vang của người kia.