“Tại sao lại có thể như vậy? Thứ quỷ quái kia vì sao lại trở nên cường đại như thế?!”
Cảm giác nhớp nháp, sền sệt, cực kỳ áp lực khiến người ta không thể hít thở nổi đang lan tràn trong không khí. Có vài thuật sĩ tuổi đời còn trẻ khi nhìn vào đám mây mù màu đen mênh mông bát ngát kia thì dường như không thể nhìn thấy được bất kỳ hy vọng nào, giọng nói cũng run rẩy, lộ rõ ý định lùi bước:
“Trên trời xuất hiện điềm hung, nuốt mây che mặt trời, đây chính là tử kiếp… Là tử kiếp! Mọi người hãy nhìn thứ kia mà xem, ai còn có thể trở về được đây?!”
“Chờ chết đi, tất cả mọi người hãy chờ chết đi. Đây là thảm họa diệt vong đấy…”
Giọng nói của bọn họ tràn ngập tuyệt vọng và suy sụp, rõ ràng là Đạo Tâm đã bị tan rã.
Vào lúc này, Cố Chi Tang lại không hề lên tiếng nói gì, nhưng Trường Tần Đạo Nhân thì bị tức giận đến mức chòm râu bạc trắng cũng rung theo:
“Đây là con cháu nhà ai vậy? Khi đang đối đầu với kẻ địch mạnh mà lại không thể chịu nổi một chiêu như vậy sao? Không những thế, lại còn chỉ biết nói mấy lời lung lay Đạo Tâm của đồng liêu.”
“Còn không ném người trở về đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt giới huyền học nữa!”
“Chúng ta là Huyền Môn chính đạo, được Thiên Đạo chiếu cố thì phải biết gánh vác sứ mệnh bảo hộ thiên hạ và các sinh linh. Nếu còn có người nói nhăng nói cuội thì lão phu sẽ tự mình thay Đạo Quan của mấy người dọn dẹp môn hộ!”
Không thể phủ nhận rằng, tuy tư tưởng của vị đạo sĩ già cả, râu tóc bạc trắng này có hơi cũ kỹ nhưng toàn thân ông ấy thật sự tràn đầy chính khí lẫm liệt.
Bị sự tức giận của Trường Tần Đạo Nhân đổ ụp xuống đầu thì cảm xúc sợ hãi của những thuật sĩ xung quanh mới vất vả kìm nén lại được.
Hề Khôi vẫn luôn bấm đốt ngón tay tính toán nãy giờ nhưng càng tính thì ông ấy càng cảm thấy tiền đồ xa vời, tương lai tràn ngập tuyệt vọng nên không khỏi nhìn về phía Cố Chi Tang:
“Đạo hữu Cố, tôi đã quan sát phạm vi bao phủ của đám sương mù màu đen này và thấy chắc hẳn nó sẽ không chỉ bao trùm một mình huyện thành nho nhỏ như này đâu.”
“Ông đã đúng rồi đấy. Bây giờ, chỗ mà chúng ta đang đứng cũng không phải là Phong Đô.”
Cố Chi Tang trầm giọng nói: “Chúng ta đang ở bên rìa khu ngoại ô của thành phố Thạch, tầm mắt mà chúng ta đang nhìn đây cũng chỉ là khu vực thành phố Thạch bị sương mù màu đen bao phủ mà thôi.”
“Mọi người nhìn những đám mây điện ở trên bầu trời đi, mây kiếp đang tụ tập lại từ bốn phương tám hương, cuồn cuộn không ngừng, tập trung về một chỗ. Điểm tập hợp cuối cùng của chúng cũng chính là nơi sẽ bổ xuống lôi kiếp và ở đó mới là Phong Đô.”
“Cái gì?!”
Khuôn mặt của Hề Khôi tràn ngập hoảng sợ.
Ông ấy và những người khác đã lấy điện thoại di động ra, xem xét bản đồ địa hình xung quanh và quả thật là như vậy.
Nơi này chỉ là khu vực ngoại ô bên rìa thành phố Thạch. Như vậy thì còn phải đi thêm hơn trăm dặm nữa về phía Nam thì mới đến Phong Đô.
E rằng thành phố Phong Đô bây giờ chính là vị trí trung tâm xuất hiện tình trạng quỷ dị này, hơn nữa còn là nơi có tình hình nghiêm trọng nhất.
Những thành phố cấp huyện và thị trấn nhỏ nằm xung quanh Phong Đô có lẽ cũng đã bị đám sương mù màu đen đang không ngừng khuếch tán này bao phủ rồi.
Dự tính các khu vực bị ảnh hưởng tuyệt đối sẽ trải dài trên hàng trăm kilomet vuông.
Mức độ nghiêm trọng như vậy khiến cho những người đã liên tục chịu đả kích ở đây cảm thấy chết lặng, đồng thời, trong lòng mỗi người đều nảy sinh một cảm giác bất lực sâu sắc.
Dưới áp lực và mức uy hiếp tuyệt đối như này thì bọn họ thật sự còn có hy vọng hay sao?
Dần dần đã có một số người của tổng bộ đi trước thăm dò bước ra từ Quỷ Môn, di chuyển đến vị trí bên rìa thành phố Thạch và tất cả đều bị cảnh tượng như khung cảnh ngày tận thế trước mắt làm cho kinh hãi.
*
Tiếng chuông điện thoại, âm thanh báo cáo vang lên không dứt bên tai, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.
“Từ phản hồi của vệ tính giám sát và xem xét biến đổi từ trường thì có thể xác định được, lấy thành phố Phong Đô làm trung tâm, năm thành phố cấp huyện và các thị trấn lân cận đều đã bị ảnh hưởng, bị {sương đen} bao phủ…”
“Lập tức phái tất cả nhân viên Linh Tổ có thể điều động được kết hợp cùng với các sư phụ của Huyền Môn, lập tức đi đến khu vực bên rìa đám mây mù kia, dùng tất cả các biện pháp để ngăn cản nó tiếp tục khuếch tán!”
“Đã liên lạc với vài trụ sở cảnh sát trong các thành phố và một số sĩ quan chỉ huy nhưng không có ai nhận điện thoại, cũng không có tin tức gì được phản hồi về. Tín hiệu viễn thông ở khu vực đó vẫn hoàn toàn bình thường nên về cơ bản đã có thể xác định được, người dân trong khu vực kia đã xảy ra chuyện…”
“Cần phải gửi thêm nhân viên đến thành phố Z, khi chúng ta căng dây cảnh báo cách ly thì đã khiến người dân ở đó bị sốc. Tôi sợ bọn họ sẽ đi vào trong phạm vi bao phủ của {sương đen}…”
“…”