Tại phòng họp của tổng bộ Linh Tổ.
Một số nhân vật quan trọng mà bình thường chỉ có thể nhìn thấy trên mạng thì lúc này đều đang tập trung ở đây, thảo luận về các phương pháp đối phó thảm họa.
Có người căm giận và phẫn nộ lên tiếng:
“Xảy ra loại chuyện như thế này thì căn bản không thể giấu được người dân quá lâu. Nhân dân toàn nước sớm muộn gì cũng sẽ biết và chuyện này sẽ gây ra những khủng hoảng nghiêm trọng như thế nào, mọi người đã nghĩ đến chưa?”
“Không phải tập đoàn nhà họ Yến đã nghiên cứu ra thiết bị có thể giám sát tình hình hay sao? Vì sao đến thời khắc mấu chốt như này lại rớt dây xích, không nhạy nữa vậy?”
Một người khác lên tiếng:
“Tôi đã từng nghe nói rằng thân phận của Yến Thừa này cực kỳ đặc thù, không thể dễ dàng khống chế được. Khi anh ta còn nhỏ cũng đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ ở Huyền Môn.”
“Xem xét bối cảnh và quá khứ của người này thì không thể loại trừ khả năng anh ta có khuynh hướng trả thù xã hội được.”
“Tôi đề nghị phải điều tra nghiêm ngặt chuyện này, các nhân viên có liên quan phải chịu trách nhiệm…”
Vị lão giả ngồi ở vị trí chỉ huy nãy giờ vẫn không nói gì thì lúc này chợt thở dài, giọng nói uy nghiêm vang lên:
“Đây là cách giải quyết mà mấy người suy nghĩ được trong thời gian từ nãy đến giờ sao?”
Toàn bộ phòng họp yên tĩnh như tờ.
“Không thể đưa ra được một phương án có hiệu quả thiết thực nào, chỉ biết phê phán người này, đẩy trách nhiệm cho người kia. Mấy người hãy thử tự nhìn vẻ mặt tính kế gian trá trên khuôn mặt của mình đi!”
“Đến thời khắc sinh tử tồn vong như này rồi mà mấy người vẫn còn ở chỗ này tranh giành lợi ích riêng à!”
Khuôn mặt của lão giả hiện rõ sự thất vọng, giọng nói đặc biệt trầm trọng.
Ông ấy biết rằng những người đang ngồi ở đây căn bản không nhận thức được tính nghiêm trọng của tình hình lúc này, vẫn còn đang suy tính nhỏ nhặt vì lợi ích riêng.
Trước kia, tất cả mọi người đều tự hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, những chính khách thông minh tuyệt đối sẽ không kéo xuống lớp vải che chắn sự thật cuối cùng.
Tuy nhiên, thời kỳ đặc thù thì không còn thời gian để e dè nhiều như vậy nữa.
Lão giả lên tiếng:
“Nhà họ Yến ít nhất còn là một doanh nghiệp lớn đã làm ra được đóng góp xuất sắc thật sự cho xã hội. Huống hồ, sự việc ở Phong Đô xảy ra đột ngột như vậy, cho dù thiết bị giám sát có thể phát hiện ra sự biến đổi số liệu thì chúng ta cũng không thể phản ứng kịp.”
“Và còn mấy người thì sao?”
“Nếu mấy người đã không có khả năng đưa ra được bất cứ phương án nào thì hãy yên ổn làm tốt bổn phận của mình đi. Tôi không cho phép bất cứ ai ở thời điểm này mang lòng riêng vào quấy rối việc chung!”
“…”
Cuộc đối đầu ở trụ sở tổng bộ thì những người ở rìa biên giới đám mây mù màu đen cũng không biết được.
Trong đám người nhốn nháo, Trịnh Như Ngọc đã xuyên qua đám đông, chen đến bên cạnh Cố Chi Tang.
Sắc mặt của cô ấy lộ rõ sự hốt hoảng dưới ánh đèn mờ trong màn đêm: “Tang Tang, người của tổng bộ muốn nói chuyện với cô.”
Cố Chi Tang gật đầu, nhận lấy điện thoại.
Trong tai nghe truyền đến một giọng nói xa lạ có chút già nua, trầm lắng và nghiêm túc: “Chỉ đạo Cố, xin chào.”
Người ở đầu bên kia điện thoại không phải là tư lệnh Bạch – tổng chỉ huy của Linh Tổ.
Trong nháy mắt, Cố Chi Tang đã đoán được đại khái người ở đầu bên kia là ai, vẻ mặt càng nghiêm nghị hơn.
Sau khi giải thích lại tình huống bên này và một loạt hậu quả có thể xảy ra trong tương lai thì Cố Chi Tang đã nghiêm túc nói:
“Hy vọng rằng trụ sở tổng bộ có thể hiểu được tình hình bây giờ không phải là đang phóng đại hay nói quá. Những gì mà tôi vừa nói chính là những dự đoán do tôi đã tính được.”
“Một khi thảm họa xảy ra ở Phong Đô trong đêm nay không thể kiểm soát nổi thì những dự đoán kia tuyệt đối sẽ xảy ra trong thời gian ngắn tiếp theo – thậm chí chỉ là vài ngày sau hoặc một đến hai tuần nữa. Ngoài ra, hậu quả sẽ chỉ càng tồi tệ hơn so với dự kiến mà thôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Lão giả im lặng một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Tôi vẫn muốn biết một chuyện. Nếu là tình hình như bây giờ thì Cố Chi Tang, cô có bao nhiêu phần trăm sẽ giành chiến thắng?”
Cố Chi Tang ngước mắt lên, đôi mắt phương lóe lên ánh sáng sắc lạnh:
“Ba phần mười, nếu may mắn thì tối đa sẽ là 50%.”
“50–50 sao? Đã rất tốt rồi.” Giọng nói của lão giả nghiêm túc và cực kỳ thành khẩn: “Chuyện ở Phong Đô, đành trông cậy vào chỉ đạo Cố.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Chi Tang vừa ngẩng đầu lên thì đã đối diện với đôi mắt tràn đầy trông mong của Trịnh Như Ngọc.
Khi mới quen biết thì cô ấy cũng mặc bộ đồng phục chính thức của ban ngành như bây giờ, đeo kính mắt, giọng điệu nói chuyện khách sáo, theo phép công.
Từ khi trụ sở tổng bộ giao nhiệm vụ giao tiếp với cô cho Trịnh Như Ngọc thì hai người bọn họ đã cùng nhau trải qua vô số vụ án lớn nhỏ khác nhau, mối quan hệ giữa hai người cũng càng ngày càng gần gũi hơn.
Cô ấy thường xuyên tự nhận bản thân là người chị gái lớn hơn cô mười tuổi nên lúc nào cũng để ý, chăm sóc cô cẩn thận.
Vào giờ phút này, đôi môi của cô ấy đã trắng bệch, lo lắng dò hỏi:
“Bên tổng bộ hy vọng cô đi vào đối đầu với {sương đen}, đúng không?”