Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 984 - Chương 984: Xông Vào Trung Tâm Thảm Họa (2)

Unknown Chương 984: Xông Vào Trung Tâm Thảm Họa (2)

Thật ra, không cần phải hỏi thì Trịnh Như Ngọc cũng hiểu được, bây giờ Cố Chi Tang là con bài tẩy duy nhất của tổng bộ. Loại chuyện như này thì chỉ có một mình cô mới có đủ năng lực tiên phong đi đầu được.

Cố Chi Tang nói: “Là tôi tự quyết định muốn đi.”

“Cố Chi Tang, cô nhất định phải cẩn thận đấy.” Trịnh Như Ngọc mím môi nói.

Ở vị trí có đủ quyền lợi này thì phải có trách nhiệm tương ứng.

Trong chức trách của cô ấy có hàng loạt dân chúng Phong Đô đang không rõ sống chết và sự an nguy của toàn bộ đất nước. Cho dù bản thân Trịnh Như Ngọc biết rõ chuyến đi này của Cố Chi Tang cực kỳ nguy hiểm nhưng cũng không thể nói nên lời “đừng đi” được.

Trịnh Như Ngọc bổ sung: “Cô yên tâm, cấp trên đã huy động thêm nguồn lực từ tổng bộ, tất cả sẽ nhanh chóng được chuyển đến đây.”

Có thể dự đoán được, bất kể Cố Chi Tang có thành công hay không thì chính phủ quốc gia sẽ không thể đặt hết toàn bộ hy vọng lên người cô được.

Trong tình huống không làm náo động quá nhiều người thì bên thủ đô có thể vận dụng được một số vũ khí lớn. Tất cả đều đang được khẩn trương tìm cách vận chuyển đến khu vực ngoại ô thành phố Phong Đô.

Mười phút sau.

Sau khi dặn dò và sắp xếp những việc cần làm cho các hậu bối và con cháu trong gia tộc thì những người phụ trách các Đạo Quan và môn phái đã lánh đời trong Huyền Môn đã chuẩn bị cầm theo bùa chú có tác dụng tạm thời ngăn chặn “sương đen” khuếch tán thêm ra bên ngoài.

Mỗi người bọn họ đều lộ ra biểu cảm bi thương, thấy chết không sờn, bộ dạng như sắp anh dũng hy sinh vì quốc gia và dân chúng, bất khuất đi theo Cố Chi Tang xông vào bên trong đám sương mù dày đặc kia.

Sau khi sử dụng bùa tăng tốc di chuyển thì những thuật sĩ thế hệ cũ có đạo hạnh thâm sâu đã bắt đầu triển khai hành động cực kỳ nhanh nhẹn.

“Sương đen” bao phủ toàn bộ thành phố nhìn giống như một lớp sương mù dày đặc bao trùm.

Bây giờ là thời điểm sáng sớm nhưng bởi vì do ảnh hưởng từ sương mù nên tầm nhìn trong thành phố vẫn rất mờ ảo.

Mặc dù không đến mức tối đen mờ mịt, không nhìn thấy năm đầu ngón tay của mình nhưng khi phóng tầm mắt ra xa hơn năm mét thì cảnh vật đã bắt đầu mờ ảo hơn rồi, qua phạm vi bán kính mười mét thì sẽ không thể nhìn thấy thứ gì nữa.

“Trong thành phố Thạch này sao lại im ắng như vậy?”

Có thuật sĩ hạ thấp giọng lên tiếng dò hỏi, trong lòng cảm thấy sợ hãi: “Tất cả đều ngủ thiếp rồi sao?”

Không phải chỉ đơn giản là im ắng mà phải nói là tĩnh lặng.

Một chút âm thanh và tiếng động cũng không có, dường như trong toàn bộ thành phố này, thứ “còn sống” duy nhất chính là đám sương mù màu đen đang vần vũ trên trời kia.

Điều này không khỏi khiến cho mọi người lo lắng về tình hình của những người dân tại thành phố Thạch.

Dù sao trước khi đi vào trong này thì bọn họ đã nghe nói rằng, từ thời điểm “sương đen” bao phủ toàn bộ khu vực thành thị thì đã không có chút tin tức gì được gửi ra từ bên trong nữa. Không có ai biết được tình hình ở trong này rốt cuộc là như thế nào.

Vì cũng được giao nhiệm vụ tra xét tình hình nên một vị thuật sĩ đã khống chế pháp khí di chuyển nhanh chóng đến một ngôi nhà, cố gắng nhìn qua lớp kính cửa sổ để thử quan sát tình hình trong căn nhà tối đen như mực kia.

Người này đã gặp may, chọn đúng căn nhà mà chủ nhà này cảm thấy người dân ở thị trấn chất phác, lương thiện, không có gì cần phải che đậy nên không làm rèm cửa.

Vị thuật sĩ này cố gắng căng mắt ra quan sát một lúc và thật sự đã nhìn thấy một số hình ảnh mờ ảo. Đợi đến khi đôi mắt của người này quen dần với bóng tối thì hình ảnh bên trong căn nhà mới dần rõ ràng hơn.

Lúc này, một tiếng hét sợ hãi thoát ra từ cổ họng của ông ấy.

Vị thuật sĩ này suýt chút nữa đã ngã xuống đất.

“Làm sao vậy?”

“Người chết!” Sắc mặt của vị thuật sĩ kia vô cùng hoảng sợ: “Tất cả mọi người trong phòng đều đã chết! Cả gia đình gồm vài con người đều không hề nhúc nhích!!”

“Cái gì? Ông nhìn nhầm rồi hay sao chứ?!”

“Tuyệt đối không phải, tôi tận mắt nhìn thấy một, một người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn về phía cửa sổ. Sắc mặt của người đó trắng bệch, trên cổ còn có một vết cắt ngang, bên trên có một đoàn khí thể màu đen rất dày bao phủ…”

Hai mắt của vị thuật sĩ này nhìn đăm đăm vào cửa sổ: “Những người này không phải bị mất liên lạc, tất cả bọn họ đều đã chết, bị {sương đen} giết chết!!”

Có thuật sĩ không tin nên đã nâng tay lên, dùng búa đập vỡ cửa chính và cửa sổ của một căn nhà khác, thổi tung rèm cửa bên trong.

Ngay lập tức, xác người nằm ngổn ngang, đủ các loại tư thế ngã ở mép giường hoặc thân thể cứng còng nằm đơ trên giường đã xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Cảnh tượng như ẩn như hiện sau màn sương mù dày đặc.

Tất cả thuật sĩ ở đây đều cảm thấy rét lạnh dưới bàn chân.

Toàn bộ người dân trong thành phố Thạch đều đã chết.

Vậy thì, những công dân ở các thành phố khác đang bị “sương đen” bao phủ thì sao?

Bọn họ tính toán sơ bộ một lượt và dưới đáy lòng đã hiện lên một con số: ba triệu người.

Đây còn chỉ là số lượng bảo thủ nhất.


Bình Luận (0)
Comment